“Không được…Tiểu Diễn…không được!”
Thế rồi anh lại kéo chặt tôi, đáng thương cầu xin. Nước mắt trong hốc mắt đã muốn tràn.
“Buông.”
“Không. Không..anh nhất định..không buông…”
Sắc mặt anh trắng bệch như một tờ giấy, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, sau đó gục trên sàn không một tiếng động. Một giọt nước mắt lăn dài.
Nghe nói sau lần ngất xỉu đó, anh liền được dưa vào viện, ăn gì cũng không vào, chỉ có thể truyền dịch qua ngày. Mà tôi thì sống nhàn nhã ở nhà bà.
Không biết từ hôm nào, ba lại hướng bà cầu xin, nhờ bà khuyên tôi đến bệnh viện thăm anh. Bà tôi tuy rằng hận người phụ nữ đó, chán ghét ba tôi, nhưng cũng bắt đầu khuyên nhủ tôi.
“Mẹ nó quả thực bất nhân, khiến con chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhưng mà đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương. Ba con nói, lúc mê man nó đều kêu tên con cả, thật sự rất quan tâm. Bà nghe nói, tình cảm hai đứa cũng thật tốt, phải không? Vậy nên bỏ qua một chút, đi xem nó thế nào.”
“Bà, không phải con không muốn đi, mà đi cũng vô ích.” Tôi giải thích cho bà. ‘”Lần trước về, anh ấy vẫn có ăn được đâu? Con còn thiếu chút nữa lại bị đánh. Con cảm thấy bọn họ muốn con đến, chẳng phải để anh khỏe lại, mà muốn tìm người trút giận mà thôi. Con đi cũng vô dụng, bọn họ sẽ lại đổ hết lên con, con lại còn chủ động tìm đến sao?”
“Không sao! Con cứ đi cho bà!” Bà nói. “Bà gọi cho ba con, nếu lần này còn để người đàn bà chanh chua kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834893/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.