“Tiểu Diễn, em có đói bụng không?” Anh trai không để ý tới bọn họ, hai tay đặt lên đầu gối tôi.
Tôi lắc đầu.
“Tiểu Diễn!” Ba lại bất mãn mà gào lên.
“Con thật sự không đói. Như vậy có vấn đề gì sao?!”
Tôi rất ít khi nói to như thế. Mà đặc biệt từ khi người phụ nữ đó đến, ba rất hay tức giận. Lúc ấy ba đá văng cái ghế bên cạnh, âm thanh vang lên rất lớn.
Tôi vẫn rất bé nhỏ, lúc nào cũng sợ những tiếng động mạnh, sợ cả bị đánh. Thế nhưng trong đầu vang lên một câu nói, tôi tự bảo với chính, đừng sợ.
Sợ cái gì? Tôi càng sợ, người khác sẽ càng dùng thủ đoạn đó mà đối đãi mình.
Cho nên không thể cứ yếu đuối mãi! Cho dù bị đánh, cũng sẽ không khóc, không xin tha thứ. Vô dụng mà.
Tôi hi vọng mình có thể kiên cường mà sống!
Tôi đã sớm không còn ảo tưởng, mong đợi gì ở cái gia đình này.
Tôi đứng dậy, dựng cái ghế vừa bị đạp đổ, chính mình đạp một cái, âm thanh còn lớn hơn lúc nãy.
“Mày muốn chết!”
Tôi mặt không đổi sắc đối diện nắm đấm của ba, chỉ là tay ba chưa động đến tôi, tôi đã được anh ôm lấy.
“Ba! Ba đã hứa sẽ không đánh Tiểu Diễn!”
“Con tránh ra! Thằng ranh này về cho bà nuôi! Càng ngày càng láo!”
“Không cho! Con không cho!” Anh gắt gao ôm. “Đừng nghĩ đến đánh Tiểu Diễn của con!”
“Cái gì Tiểu Diễn của con! Làm sao, làm sao biến thành thế này hả?!” Mẹ anh một bên than thở. “Con nhìn mình xem, lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834887/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.