“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Dì Mạnh thét chói tai chạy ra ngoài. Tôi bước đến muốn chạm vào anh, tay bị anh gắt gao túm chặt, chặt đến dọa người, khiến tôi không thể thoát ra được.
Bờ môi của anh mấp máy, nhìn đến tôi biết rằng anh gọi tên tôi. Ánh mắt anh vẫn nhìn tôi không rời, thậm chí khiến tôi có cảm giác anh đang cố gắng muốn nhìn thật kĩ, lưu giữ thật kĩ, tựa hồ cả thế giới của anh lúc đó, chỉ có một người duy nhất là tôi. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới nhận được thứ tình cảm đó từ anh.
“Tiểu Diễn..đừng đi…”
Anh rõ ràng nói nhưng không phát ra tiếng, thế nhưng tôi lại giật mình nghe được câu nói này.
“Đừng bỏ anh lại…”
Anh vẫn không buông tay tôi ra, thế rồi đôi tay ấy cũng trượt dần xuống, mà tôi thì sững sờ đứng đó, tận đáy lòng dâng lên một loại cảm giác không tài nào lí giải nổi.
Tại sao?
…Tại sao chỉ là lời nói của tôi, lại khiến anh đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết như vậy?
Anh đối với tôi mang loại chấp niệm như vậy, tôi thật không hiểu.
…
Tôi cũng không muốn hiểu.
“Là nó! Là nó! Là nó giết con tôi!”
Người phụ nữ kia lại khóc đến khàn cả giọng.
“Con tao nếu chết, mày nhất định phải chôn cùng! Tao nhất định sẽ giết mày!”
Giết tôi sao? Dì nói câu đó, đã bao nhiêu lần rồi?
Tôi cười lạnh, nếu là trước kia, tôi khả năng sẽ bị dọa sợ, nhưng mà hiện tại, tôi cảm thấy muốn không phải là được đâu…
Chết thì cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834896/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.