Bốn người dừng ngựa lại cách chỗ Ngô Cương ẩn nấp không đầy ba trượng.
Ngô Cương thò đầu ra nhìn trộm nhưng trời tối quá coi không rõ mặt người mà chỉ thấy những thanh trường kiếm cài ở sau lưng họ lấp lánh ánh vàngliền đoán ra bao kiếm cũng dát vàng. Đại khái đó là tiêu biểu của bọnKim kiếm thủ.
Tiếng ồm ồm lại cất lên:
- Minh chủ vừa cho phi mã truyền lệnh. Bất luận thế nào cũng phải đem lão già Lý Thanh Sơn về, chẳng kể hắn còn sống hay đã chết rồi.
Người khác hỏi:
- Lão đại ơi! Vụ này thật là kỳ! Hắn bị trọng thương như vậy mà sao còn chạy xa được đến thế…
Người kia ngắt lời:
- Chỉ tại trận mưa tai hại làm hư hỏng công việc của chúng ta.
- Bây giờ biết làm thế nào.
- Hãy tập họp đã!
Một tiếng còi thét lên như xé bầu không khí. Giữa lúc ban đêm tĩnh mịch nócó thể vọng ra ngoài mấy dặm. Tiếp theo là những tiếng còi từ đàng xađáp lại nghe rất chói tai.
Ngô Cương trong lòng hoang mang khônxiết. Nếu chàng bị phát giác thì hậu quả khó mà lường được. Chàng khôngdám nhúc nhích vì chỉ hơi cử động một chút là khó lòng thoát khỏi taimắt đối phương. Trước tình hình này chàng đành phó cho số mạng.
Chẳng mấy chốc vô số bóng người chạy như bay đến chỗ tập trung. Tất cả có đến ba mươi người.
Người nói tiếng ồm ồm ra lệnh:
- Các vị ai nấy tự kiểm điểm xem còn có người phụ trách nào chưa đến không?
Những người đến tập trung đều phụ trách một tiểu tổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/113381/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.