Căn nhà này bằng những đá phiến xếp lên không một kẽ hở, Ngô Cương muốntìm chỗ giấu huyết y mà không được. Bây giờ chỉ còn cách xé nó đi.
Chàng nghĩ lui nghĩ tới, song chỉ thấy đi đến biện pháp là phó mặc thân mìnhcho số mạng. Còn tấm huyết y sẽ xé thành mấy bức gói chung vào với những quần áo cũ, chàng tự nhủ:
- Nếu quả mình phải chết thì đốiphương thấy gói quần áo dơ bẩn này tất nhiên thiêu huỷ hoặc vứt bỏ. Vạnnhất mà mình thoát nạn thì sau này vẫn còn dùng được.
Biện phápnày thật ngây thơ, nhưng bản năng con người là lúc nào cũng cầu sống,mặc dù trong lúc tuyệt vọng vẫn nghĩ đến một tia hy vọng mong mạnh hoang đường.
Chàng cho rằng: "Nếu mình đốt đi hoặc xé bỏ vẫn còn để lại dấu tích thì hai cách đó đều không ổn." Đoạn chàng tự hỏi:
- Lão già Lý Thanh Sơn vì tấm huyết y kỳ thư này mà phải mất mạng, lúclâm chung lão tặng cho mình và bảo là "duyên pháp". Bây giờ mình cũngsắp chết đến nơi thì "duyên pháp" này sẽ về tay ai?
Ngô Cương nởmột nụ cười thê thảm để mỉa mai thân thế, chàng cởi hết quần áo xé tấmhuyết y thành bốn bức gói vào bên trong. Đoạn chàng mặc cái quần bằng da chùng xuống tới đầu gối mở cửa ngang nhiên đi ra để theo số phận.
Vẻ mặt Ngô Cương vẫn thản nhiên tựa hồ không biết đến sống chết là gì. Bất luận là ai trong trường hợp này cũng chẳng thể có vẻ mặt bình tĩnh nhưchàng.
Trong nhà hai quái nhân áo đen không biết bỏ đi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/113382/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.