Đó là một thanh kiếm rất đặc biệt.
Nó được làm từ loại vật liệu lấy từ Phù Tang Tây Tạng, dù rất nhẹ nhưng lại chịu được sức nặng trăm cân, mỏng hơn cả sợi tơ, và sắc bén tới mức chưa biết chừng có thể cắt cả vầng trăng trên kia ra làm hai mảnh.
Gió thu thê lương thổi…
Trái tim Vô Tình chừng như bị ai đó bứt ra khỏi lồng ngực và ném xuống vực sâu muôn trượng.
Nhất thời y không thốt nên lời.
Y có thể nói gì đây?
“Tại sao?”
Ttrong cuộc đời con người có bao nhiêu lần hỏi tại sao? Và có bao nhiêu lần có đáp án chính xác cho những câu hỏi đó?
Thì ra điều mà y e sợ nhất bây giờ mới diễn ra.
Toàn thân y mỏi mệt rã rời, thanh loan đao trên tay rơi xuống đất phát ra thanh âm khốc lãnh.
Kiếm của Lãnh Huyết, thanh kiếm đang kề sát cổ y, cũng rất lạnh.
Nhưng không nơi nào trên thế gian này băng giá bằng cõi lòng y lúc này.
_ Lãnh Huyết! Ngươi không cần phải làm như vậy, hắn không thể làm gì chúng ta đâu!
Vô Tình nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh tởm, nhưng rồi y cũng nhận ra hắn nói đúng. Thân thể y hoàn toàn thoát lực, cố gắng lắm mới nhấc được một cánh tay lên.
_ Ngươi yên tâm! Nhuyễn cân tán của ta không làm nguy hại tính mệnh của ngươi. Sau hai canh giờ nữa ngươi sẽ tự phục hồi!
Vô Tình đã nhầm. Điều mà y sợ hãi nhất thực ra chưa diễn ra, dù nó đang đến rất gần.
Hắn tiến lại gần Vô Tình thêm một bước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh/41367/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.