Đáng tiếc, ngươi vui mừng quá sớm rồi!
Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn xú lão bà, nhãn thần tuyệt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Xú lão bà siết chặt thiết trượng trong tay, cái đầu khảm bạc của nó miết xuống những mảnh ván của cây mộc kiều, phát ra tiếng ken két.
_ Ngươi đã trúng một trượng của ta!
_ Hai mắt ngươi đã không còn nữa!
Thanh âm hai người đập vào vách đá vọng lại cũng đủ khiến kẻ khác đinh tai nhức óc.
Gió từ đâu tạt qua nơi này, khí độc tanh tưởi từ dưới hồ bốc lên.
Bầu không khí tịch mịch, tang tóc.
Cuối cùng mụ cũng xuất động.
Cây thiết trượng khua lên trong không trung tạo thành màn trượng ảnh dày đặc bủa vây Lãnh Huyết.
Màn trượng ảnh vừa ập tới, Lãnh Huyết lập tức dùng thân pháp phiêu hốt né tránh.
Con mồi đột nhiên biến mất, thiết trượng rơi vào khoảng không, xú bà bà lập tức đình chỉ động tác, dựng tai lên nghe ngóng.
Cấp phong nổi lên từ phía sau lưng mụ, Lãnh Huyết đã xuất thủ ngoan độc điểm nhanh vào ba huyệt đạo sau lưng xú lão bà.
Lãnh Huyết đã quen dùng trường kiếm. Nhưng ít ai biết rằng sở trường của hắn lại chính là đoản kiếm.
Những lợi khí uy vũ thường tận dụng độ dài, như thiết trượng của xú bà bà thì tuyệt đối uy vũ. Nhưng những lợi khí càng ngắn thì càng hiểm độc, mà đoản kiếm của Lãnh Huyết lại chỉ dài hơn một thước. Hơn nữa, Lãnh Huyết thành danh bởi “khoái kiếm”. Kiếm càng ngắn, càng nhanh.
Tuy nhiên lần hành động này của hắn vẫn chậm hơn xú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh/41366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.