Dưới tay Vô Tình, cỏ bị cào cấu tan nát.
Lưỡi hắn vẫn tiếp tục liếm loạn trên người y không ngừng nghỉ, càng lúc càng lùi sâu xuống phía dưới.
Vô Tình siết chặt nhúm cỏ, bàn tay ngọc bạch đã trở nên trắng bệch.
Tay hắn giữ chặt lấy đùi y, lưỡi lùi xuống sâu hơn.
Vô Tình cắn chặt môi khiến đôi môi càng thêm nứt toác, đôi mắt mở lớn đầy kinh sợ, lệ tuôn đến vô pháp kiểm soát.
Hắn vẫn không dừng lại, cái đầu bẩn thỉu nhấp nhô dưới thắt lưng nhỏ nhắn của Vô Tình.
Vô Tình nhắm nghiền hai mắt, mày kiếm gắt gao nhíu lại, nắm cỏ trong tay nát bấy, y gồng mình chống lại sự xâm phạm đê tiện này, cả đất trời như sụp đổ trước mắt.
Hắn nhích xuống thêm vài phân rồi dừng lại, rúc đầu vào giữa hai chân Vô Tình.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, cả người Vô Tình giật nẩy trong không trung, môi y bật ra khỏi sự kìm giữ của hàm răng ngọc, thét:
_ K.H.Ô.N.G!!!
Tiếng thét đau đớn rạch nát bầu trời, vầng nguyệt trên cao vỡ vụn thành trăm mảnh.
_ Dừng lại… Van ngươi… Xin ngươi…
Vô Tình khóc nấc lên từng tiếng uất nghẹn.
Nhưng thanh âm của y chỉ kích thích thú tính trong hắn bạo phát!
Đầu hắn cúi thật thấp.
Hốt nhiên, tiếng khóc của Vô Tình vụt tắt.
Tiếng nuốt nước bọt của hắn cũng vụt tắt.
Sau lưng hắn xuất hiện một thân ảnh, trên cổ xuất hiện một lưỡi kiếm, kiếm xuyên từ sau ra trước đâm thủng yết hầu.
Lãnh Huyết túm lấy gáy thi thể quăng ra thật xa khỏi chỗ của Vô Tình, đoạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh/41368/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.