"Á..."
RẦM
RẦM
Lão già tung một chưởng, Huyết Tử bay về đằng sau, đập vào vách đá. Nàng hộc máu không ít.
Lão già Hiên Viên Ngoại lại nói:
"Thể chất tốt, kinh nghiệm thực chiến cao tuy nhiên phòng thủ quá sơ hở"
Lão ta nói làm nàng đỏ mặt quay đi. Lão nói đúng. Mà đệ nhất sát thủ cũng có ngày như nàng. Thật là nhục mà. Đau ê ẩm luôn. Giờ chẳng đứng nổi nữa rồi. Lão này ác.... Nhưng dù gì cũng phải cảnh báo Tuyết. Nàng hét lớn
"Tuyết Tuyết! Cẩn thận. Lão cực kì nguy hiểm"
Đáp lại tiếng trả lời của nàng chỉ là sự im lặng. Kiều Tuyết xông lên, rút kinh nghiệm từ hai con bạn, nàng không điên cuồng mà tấn công nữa. Nàng đứng ở tư thế tác chiến, tập chung vào từng cử chỉ của đối thủ. Nàng hít một hơi dài, nhắm mắt vào rồi bất giã mở ra nhìn vào lão ta. Thời gian xung quanh như đóng băng, trái đất như ngừng quanh. Khả năng tập chung thật đáng nể.
Lão già Hiên Viên Ngoại nhếch mép. Thú vị! Quá thú vị! Lâu lắm rồi lão mới có cảm giác này. Không biết ba nàng này còn có thể tiến xa tới lâu đây?
Lần này khác các lần khác. Lão ta xông đến Tuyết trước.
Nàng đã nhìn thấy đường di chuyển của lão. Nhưng....dường như nàng có một cảm giác khác về đòn tấn công này. Nàng không biết tại sao nhưng vẫn nên cảnh giác. Trực giác của nàng luôn đúng.
Khi lão cách nàng vỏn vẹn chưa đến 1cm thì bất ngờ biến mất. Nàng giật mình. Đằng sau!
"Keng"
Nàng vung kiếm về phía lão. Lão cũng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/53956/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.