"Tớ tìm thấy rồi. Có ba điểm đáng chú ý ở cái xác này. Đó là.....AI????” 
Huyết Tử quay mặt về phía bụi cây. Sát khí tỏa ra nồng nặc. Khuôn mặt đanh lại. Tên này là nghe lén. 
Xoạt...xoạt.... 
Từ phía bụi cây bước ra là một lão già trắng muốt. Tóc trắng dài, râu trắng, y phục trắng cổ trang. 
 "Cái lão già này. Già rồi vẫn còn nghiện cổ trang sao?" 
Hải Vân lắc đầu ngán ngẩm khi nhìn xuống bộ y phục lão đang mặc.. 
"Ý các ngươi là sao? Cô nương kia! Phản ứng của ngươi rất tốt" 
Lão già chỉ về hướng Huyết Tử rồi nói tiếp. 
"Hiếm ai có thể phát hiện được sự hiện diện của ta" 
Nói rồi lão cười khùng khục. 
Kiều Tuyết đứng nhìn lão già này từ nãy đến giờ mới để ý một điều gì đó. Nàng quét mắt qua lão ta rồi đưa mắt sang cái xác. Giờ nàng biết rồi. 
Nhận ra cái nhìn dò xét về phía mình, lão ta quay sang Tuyết, vuốt râu. 
"Nha đầu thối! Ngươi nhìn gì ta?" 
"Lão già! Ngươi trả lời câu hỏi của ta. Đây là thời kì nào?" 
Kiều Tuyết nhặt cây kiếm dưới đất lên. Mặc kệ đi! Tuy không biết là của ai nhưng lỗi đâu phải ở nàng. Lỗi là của cái người làm rơi kiếm á. Song, nàng nhanh chóng đưa thanh kiếm kề cổ lão. 
"Ta không phải lão già. Ta là Hiên Viên Ngoại. Hà...hà....các ngươi không ngờ chứ gì?" 
Lão cười đắc chí. 
"Đó không phải câu hỏi của ta. Đừng để ta phải nhắc lại" 
Ánh mắt nàng sắt đá. Ánh mắt nàng gằn lên những tia đỏ ngầu giận giữ. Kiểu không tập chung vào câu hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/53955/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.