Yêu yêu và thương thương, đâu có thể dùng lý trí để nhìn nhận? Người ta dùng lý trí để suy nghĩ, nhưng lại thủy chung dựa vào trái tim để yêu thương. Đó mới gọi là tình yêu đích thực. Nhân gian vạn kiếp u sầu, đời người là bể khổ, là cay đắng, là những giọt nước mắt nghẹn ngào. Sẽ là vỡ òa trong niềm hạnh phúc hay chỉ là sự cô độc nhấn chìm cả con tim?
Người ta khao khát một tình yêu, nhưng đồng thời lại sợ hãi một tình yêu. Người ta muốn vươn tay chạm tới nó, nhưng lại rụt rè rút trở lại. Người ta muốn yêu, nhưng tại sao lại không thể nói lên tiếng yêu? Phải chăng là họ đang chờ đợi? Anh yêu hắn, cái tình yêu khắc cốt ghi tâm nhân gian hiếm gặp. Anh quan tâm đến cuộc sống của hắn, mặc dù biết đây chẳng qua chỉ là tự một mình anh đa tình.
Hắn và anh - hai người - hai thế giới - hai cuộc đời - hai số phận. Anh biết anh không xứng đáng với hắn, nhưng trái tim này vẫn ngoan cố không chịu nghe lời kêu gào của anh. Hắn lạnh lùng, giàu có, là mẫu người lý tưởng. Hắn là trời cao, còn anh chỉ là cát bụi giữa đất trời mênh mông. Dẫu biết là mình không có cơ hội, nhưng anh vẫn yêu, yêu đến đau lòng...