“Di, anh muốn ăn sủi cảo a, tôi vẫn nghĩ anh không thích ăn, bằng không lúc đó anh……” Phương Thành le lưỡi, không có nói thêm gì nữa. Có lẽ hiện tại không thích hợp để nói chuyện trước kia, sẽ dẫn đến hao tổn tinh thần.
Mục Nhiên cười cười, nói tiếp trọng tâm,“Tôi nói rồi lúc đó tôi tâm tình không tốt, cũng không phải tôi không thích ăn a.”
“Tốt lắm, bữa nay sẽ có sủi cảo cho mà xem. Đúng rồi, Mục Nhiên, anh thích ăn nhân bánh thế nào a?” Phương Thành thông minh chuyển đề tài.
Mục Nhiên vừa nghe, sắc mặt có chút nghi hoặc,“Sủi cảo cũng có phân khẩu vị sao?”
“Oa, Mục Nhiên, anh không thể nào ?!” Phương Thành nhìn Mục Nhiên bằng ánh mắt không thể tin nổi,“Tôi từng nghe qua gia đình anh rất có điều kiện, hôm nay thấy tình huống này, nhà anh chắc hẳn không phải có điều kiện, mà là cực kì giàu có mới phải ! Đến mức cơm đến tận miệng không phải động tay chân, chân không cần chạm đất cũng có thể đi tới nơi mình muốn, lấy tiền làm củi đốt cũng ngại phiền, tùy ý có thể ăn sơn trân hải vị mà người khác cả ngày nằm mơ cũng không có, thậm chí –”
“Phương Thành, đủ rồi!” Mục Nhiên tức giận dứt lời cậu, nhìn Phương Thành đang khoa trương kia đầy xem thường,“Tôi chỉ là không biết sủi cảo có bao nhiêu loại mà thôi, cần gì cậu phải đem tôi ra nói như thế.”
“Nhưng thời buổi này còn có ai là không biết điều này, không biết một là cổ hủ, hoặc là nhà giàu có cực kì –” Phương Thành nói khiến ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac/779640/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.