Đôi mắt bị che lại, không biết hiện tại mình rốt cuộc bị làm sao, cũng không thể biết hiện giờ là ban ngày hay đã tối, chỉ có thể dùng tai để nghe ngóng. Thử động tay bị trói sau lưng, lại chỉ làm cho dây thừng thô ráp càng thêm thắt chặt cổ tay, thân thể giờ đây lại hết sức mẫn cảm, những vết thương này làm cho Mục Nhiên cảm thấy đau hơn nhiều.
Đáng giận! Đáng giận! Thật đáng giận!
Mặc kệ cho thân thể đau đớn thế nào, hắn vẫn cố hết sức giãy dụa, Mục Nhiên phát hiện ra như thế chỉ phí công phí sức, hiện tai bản thân chẳng khác nào phế vật. Mục Nhiên trong lòng tự mắng.
Chẳng lẽ bây giờ hắn chỉ ngồi chờ người khác tới cứu thôi sao ? Nghĩ đến việc này, hắn thấy đến là phiền !
Kỳ thật, chính Mục Nhiên cũng không biết, nguyên nhân khiến hắn phiền lòng không phải như vậy, mà là bởi hắn đang suy nghĩ về câu nói của cha.
Vì tâm tình hắn lúc này phiền não không thôi, cho nên hắn không suy nghĩ sâu sa làm gì, nhưng vì cái gì đây…..
Tiếng bước chân từ đâu bỗng nhiên truyền đến, Mục Nhiên cả kinh, gã đàn ông kia tuy đã bị lão đại bắt cam đoan với Mục Nhiên, nhưng mặc là ai trong tình huống này, cũng sẽ không thể tin tưởng lũ cướp, ai có thể dám chắc lời nói của bọn chúng là sự thật, bọn chúng chính là cướp.
Nhưng tiếng bước chân cứ dần dần tiến đến cạnh hắn, sau đó là một động tác khiến Mục Nhiên cảm thấy thật kinh ngạc, người này tới lại giúp hắn cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac/779642/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.