Chương trước
Chương sau
Lâm Lang cõng Thanh Vũ gần như mất mạng chạy như điên về phía trước, xa xa truyền vào trong tai từng trận tiếng va chạm của lợi kiếm cùng tiếng đàn tỳ bà, rất nhanh âm thanh đánh nhau ngừng lại, sau ót vang lên tiếng ngự kiếm của tu hành sĩ gào thét mà đến, Lâm Lang hiểu rõ nhất định là Ngũ Nguyệt và Như Ý đã thua trận, sư huynh đang kéo theo phược kiếm đồng đuổi theo hai người, trong đầu gấp đến độ hoàn toàn không nghĩ được gì, không kịp nhìn phía trước là một cái dốc đất, dưới chân trượt một cái, cõng Thanh Vũ ngã lộn nhào xuống dưới, chỉ nghe thấy bên tai tiếng rít ngày càng gần, nàng không để ý tới thân thể bị ngã đau vội vàng ôm chặt Thanh Vũ nằm dưới dốc, thận trọng lấy bình thuốc từ bên hông ra, thay Thanh Vũ bôi chút thuốc bột cầm máu lên miệng vết thương, may là trước đó đã dùng Độn tung phù ẩn đi khí tức của hai người các nàng.
Lâm Lang tận mắt nhìn thấy phược kiếm đồng giẫm lên thần kiếm bay qua đỉnh đầu các nàng tìm kiếm nhìn xung quanh, nàng cả kinh không dám thở mạnh một hơi nào, mắt thấy đám người kia bay xa lập tức bới đống lá cây che lại thân thể hai người, từ trong khe hở nhìn lén tình hình bên ngoài, rất nhanh nhóm phược kiếm đồng lại quay đầu tỉ mỉ tìm thêm một lần, Lâm Lang ôm chặt lấy Thanh Vũ không dám có một chút cử động nhỏ nào, một lần rồi hai lần cứ thế ẩn núp đến sáng sớm hôm sau, sau khi đã xác nhận nhóm phược kiếm đồng đã rời đi, Lâm Lang lúc này mới cõng Thanh Vũ dậy, oan gia này thương thế quá nặng nên đã hôn mê bất tỉnh.
Lâm Lang vừa tức vừa gấp, không suy nghĩ gì mà chạy lung tung trong rừng, thật vất vả mới tìm được một sơn động để ẩn nấp, rốt cuộc lúc này mới dàn xếp được cho nàng ấy.
Vì không để cho người chú ý, Lâm Lang không dám nhóm lửa ở trong động, còn may là lúc rời khỏi Thanh Phong Nhai trên người có mang theo thần dược cầm máu, nếu không oan gia này bị thương nặng như vậy lại thêm phải ở trong rừng chờ lâu chỉ sợ máu trên người đã chảy hết, Lâm Lang nhẹ nhàng nâng thân thể nàng tựa trên chân mình, nhắm mắt thoáng chợp mắt.
Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe được một loạt tiếng động nhỏ xíu, Lâm Lang thoáng cái giật mình tỉnh dậy, còn ngỡ rằng truy binh đã đuổi tới gần cửa hang, nhìn kỹ, nguyên lai là oan gia này đã tỉnh lại, trong miệng rên khẽ từng tiếng, Lâm Lang lau chút mồ hôi bị rịn ra trên trán, đỡ nàng dậy quan tâm hỏi: "Sao rồi? Cả người đau lắm ư?" Thanh Vũ nhắm chặt mắt không nói gì, Lâm Lang cho là nàng rất đau, kề mặt sát lại nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào lòng như dỗ hài tử, hy vọng có thể giảm bớt chút thống khổ của nàng.
Trong lúc bất tri bất giác, chợt thấy trên mặt có chút ướt, Lâm Lang duỗi tay lần mò, hóa ra là oan gia này đang lặng lẽ rơi nước mắt, răng cắn chặt môi, cơ hồ là cắn ra máu, Lâm Lang không khỏi có hơi sợ, khẩn trương ôm nàng chặt hơn nghẹn ngào nói: "Nàng... Nàng làm sao vậy? Chuyện dù lớn thế nào đều có ta cùng nàng gánh chịu, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không rời khỏi nàng, nàng cớ gì phải nghĩ quẩn... làm hại chính mình?"
Thanh Vũ từ từ lắc đầu, cả khóc cả nói khẽ: "Ta chỉ hận bản thân vô dụng... Hai vị mẫu thân đều vì ta mà chết... Vất vả lắm mới tìm được ông ngoại... Nhưng ta vẫn không thể bảo trụ được tính mạng của ông ấy, hiện tại ngay cả nàng ta cũng không bảo vệ được, còn hại nàng lo lắng sợ hãi... Để nàng cùng ta bị người đuổi bắt, ta căn bản là một tên phế vật... Lâm Lang, nàng không cần lo cho ta, cứ mặc ta tự sinh tự diệt đi, bọn chúng muốn bắt ta đem luyện đan, hay muốn chém ta thành ngàn mảnh cũng được, ta không muốn nàng tiếp tục đi theo ta chịu khổ..."
Lâm Lang ở bên nghe nàng nói nước mắt nhịn không được từng giọt lớn rơi xuống, thật vất vả nén lại, nói: "Ai nói nàng vô dụng? Nàng đường đường là Thái sư đương triều dưới một người trên vạn người, hà cớ gì phải sợ mấy kẻ chỉ biết suốt ngày ru rú trong sơn môn?" Nhưng Thanh Vũ vẫn lắc đầu, nói: "Dù cho ta là Hoàng đế đương triều thì sao chứ? Phàm nhân há có thể chống lại tiên gia? Kỳ thật căn bản ta cũng không sợ bọn họ, bất quá là một cái mạng mà thôi, ta chỉ có lo lắng cho nàng... Nếu để cho nàng cũng liên lụy vào ta dù làm quỷ cũng không cam tâm..."
Trong mắt nước mắt từng giọt rơi, Lâm Lang cắn chặt răng, đè nén lại tâm tình, hít một hơi thật sâu, lấy xuống túi cẩm nang được treo trên cổ thõng xuống trước ngực, đưa tới trước mặt nàng nói: "Cẩm nang này là do Thủy Tâm trước khi đi giao cho ta, muội ấy nói... bên trong là phương pháp có thể giúp Huyết Phượng Hoàng khôi phục chân thân, lúc đầu ta cũng không tính đưa cho nàng, nhưng... đám người tu hành này thực sự dồn chúng ta cùng đường mạt lộ, hai ta chỉ có thể dùng phương pháp này để tự vệ..."
Thanh Vũ không ngừng thút thít, mở lớn hai mắt nhìn cẩm nang, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Lang, sau lúc lâu mới run rẩy vui sướng đưa tay đón lấy cẩm nang, từ trong lấy ra một mảnh giấy, chỉ thấy phía trên viết năm hàng chữ nhỏ: "Kim châm, tinh huyết của Hỏa hồ có thể phá; Mộc châm, Tử Kim Toa có thể phá; Thủy châm, đất ngũ sắc trong Phổ Đà Viên có thể phá; Hỏa châm, Long Môn Tuyền giáp Đông Hải có thể phá; Thổ châm, Huyền Vũ Mộc phía tây có thể phá.
Nhìn năm hàng chữ nhỏ này trong lòng chợt tràn đầy hi vọng, mặc dù những thứ viết trên mảnh giấy hai người chưa từng nghe nói đến, nhưng dù sao cũng xem như có chút hi vọng, hai người liếc mắt nhìn nhau, Thanh Vũ giãy giụa đứng lên nói: "Nơi này cách Đông Hải khá gần, chúng ta trước đi tìm Long Môn Tuyền thôi." Lâm Lang vươn tay đỡ lấy nàng nói: "Nhưng thân thể của nàng... quan trọng hơn?"
Thanh Vũ lắc đầu, gương mặt cuối cùng cũng có nụ cười, nâng tay lau nước mắt trên mặt nói: "Ta dù bò cũng phải bò đi, ta phải mau chóng khôi phục chân thân, không thể tiếp tục để nàng chịu chút xíu khổ nào nữa." Lâm Lang thấy nàng rốt cục cũng đã khôi phục sinh khí, tâm tình không khỏi trở nên vui vẻ, gật mạnh một cái, cùng nàng đẩy cành lá khô che trước động ra, đỡ nhau đi về phía Đông Hải.
Một tia hồn phách loạng choạng đi qua đường hoàng tuyền, vượt qua cầu Nại Hà, đi tới trước trà liêu của Mạnh Bà bên cạnh Vọng Hương đài, các quỷ hồn đi qua cầu Nại Hà theo thứ tự uống nước trà, quên đi những ký ức khi còn sống, nhẹ nhàng hướng tới một cuộc đời mới, nhưng tia hồn phách này lại chỉ đứng một bên Vọng Hương đài, ngơ ngác nhìn đầu cầu Nại Hà, nhìn linh hồn này đến linh hồn khác đi lướt qua, tình cảnh như vậy Mạnh Bà cũng thấy không ít, nàng đã gặp rất nhiều hồn phách chấp nhất không bỏ được người yêu trên trần thế, cũng gặp rất nhiều hồn phách chờ gặp người muốn đợi, kết quả lại là một cảnh tượng khác, chính bởi vậy mà dưới cầu Nại Hà có rất nhiều oan hồn khuất quỷ, nhìn hồn phách này đứng thật lâu trước Vọng Hương đài, Mạnh Bà nhịn không được nhắc nhở nàng: "Cô nương, cô muốn ở đây chờ trượng phu của cô cùng đầu thai ư?" Lăng Phi Sương kéo khóe miệng, xem như là ngầm thừa nhận, mặc dù chỉ còn lại một tia hồn phách nhưng tính tình của nàng vẫn lạnh lùng như khi còn sống.
Mạnh Bà một bên nấu nước canh, một bên cũng không ngẩng đầu nói với nàng: "Ta khuyên cô đừng nên đợi, trước kia ở nơi này cũng có nhiều nhóm nam nữ si tình đau khổ chờ đợi mấy năm, mấy chục năm, thậm chí hơn cả trăm năm, chờ được thì người kia đã sớm quên mất bọn họ, mấy lời thề non hẹn biển hay sông cạn đá mòn gì đó cũng chỉ nói ra vậy thôi, cô vẫn nên uống chén canh này của ta đi, nhanh chóng tìm một hộ gia đình tốt mà đầu thai chuyển thế." Lăng Phi Sương giật giật khóe môi, vẫn như cũ không nói gì, hai mắt yên lặng nhìn đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà không khỏi thở dài, tùy nàng vậy, loại người chưa tới phút cuối chưa thôi này, dù có khuyên cũng là phí công.
Hình ảnh thông qua Trường Minh đăng chiếu trước mắt Hạo Nguyệt, tay nàng cầm một cây bút lông, đang cùng Bồng Lai tiên tử dạy Linh Nhi dán diều giấy, kể từ khi có được đứa con gái bảo bối này chợt có cảm giác thời gian một ngày trở nên ngắn hơn, người một nhà bên nhau cười vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, so với cuộc sống nhàn nhã thanh tịnh trước đây thì trở nên bề bộn hơn không ít, nhưng cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Trong lúc lơ đãng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, cẩn thận vẽ một cặp mắt lên con diều, rồi hướng tiên tử nói: "Tâm nhi, ta thấy nữ tử này cũng có chút đáng thương, hay là chúng ta giúp nàng một tay?" Tiên tử đang dùng thước đo hai "cánh" cho con diều, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Chuyện của phàm nhân, chúng ta can dự nhiều vậy làm gì? Ta thấy là nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì rồi?" Hạo Nguyệt cười, niết căn ma thảo làm dây cho diều nói: "Ai nói ta muốn làm chuyện xấu, ta thực sự thành tâm thành ý muốn giúp nàng, tuy nói ta không thèm lưu tâm đến người của Thanh Phong Nhai, nhưng nữ tử này cũng xem như là『người đồng đạo』với chúng ta, nếu không chỉ điểm cho nàng đôi chút, thì đời đời kiếp kiếp nàng vẫn sẽ tiếp tục chìm vào mơ hồ, đây không phải là cách hành xử của người tu đạo chúng ta, đúng không?" Tiên tử biết mình nói không lại nàng, liếc nàng một cái, đành chịu nói: "Tùy nàng vậy, chỉ là đừng quá đáng quá."
Hạo Nguyệt mỉm cười, vung tay áo về phía Trường Minh đăng, trong nháy mắt đã hút lấy hồn phách Lăng Phi Sương từ cầu Nại Hà đưa đến nằm rạp trên sàn Vọng Hải Các, lúc thấy rõ người trước mặt, trong mắt nàng không khỏi hiện lên sự sợ hãi, nhưng lại lập tức giấu xuống, lạnh lùng hỏi Hạo Nguyệt: "Nguyên lai là hồ yêu nhà ngươi, ngươi hút ta đến đây làm gì?" Hạo Nguyệt cũng không ngẩng đầu, tiếp tục làm diều, nhàn nhạt đáp: "Đừng tưởng ta giống như sư phụ ngươi, ta là có tâm địa bồ tát, nhìn ngươi canh giữ ở đó thật đáng thương, muốn giúp ngươi một chút thôi." Lăng Phi Sương không khỏi có chút cảnh giác: "Ngươi mà tốt bụng như vậy?" Hạo Nguyệt không khỏi cười ha hả, xoay đầu nhìn nàng nói: "Ta chỉ nói là muốn giúp ngươi một tay, ngươi sợ hãi thế làm gì? Ngươi chỉ là một phàm nhân, ta lừa ngươi thì được lợi lộc gì?" Lăng Phi Sương nghĩ không ra lời phản bác, hồi lâu không nói.
Hạo Nguyệt lại không khỏi khẽ mỉm cười nói: "Ta thấy ngươi cũng là người si tình, không phải ngươi nhớ trượng phu ngươi sao? Vậy ta sẽ giúp ngươi tái tạo lại một bộ thân thể, để hai vợ chồng ngươi đoàn tụ được chứ?" Những lời này để Lăng Phi Sương cả kinh không nói nên lời, qua thật lâu mới lẩm bẩm: "Ngươi... Ngươi thật muốn giúp ta tiếp tục sống thêm? Không cần ta làm bất cứ chuyện gì?" Hạo Nguyệt gật đầu cười, gọi tiên tử một tiếng: "Tâm nhi." Tiên tử ngẩng đầu nhìn Lăng Phi Sương một lúc, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo bạch quang, bạch quang dần dần biến lớn, một đóa sen trắng từ từ nổi lên, tiên tử triệu hồi tất cả sáu đóa sen trắng, hợp thành một thứ tựa như thân thể người, Hạo Nguyệt vẫy tay gọi Lăng Phi Sương nói: "Còn không qua đây?" Lăng Phi Sương chần chờ lúc lâu, nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng vẫn kìm không được ý niệm mãnh liệt muốn phục sinh, thuận theo chỉ thị của Hạo Nguyệt chậm rãi đi tới, nằm ngửa bên trong sen trắng, để hồn phách và hoa sen hòa thành một thể, trong phút chốc, trước mặt chợt một mảnh đen kịt, nháy mắt đã bất tỉnh nhân sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.