Thanh Vũ và Lâm Lang một đường cẩn thận từng li từng tí tránh né truy binh, chạy không ngừng nghỉ hướng đến Đông Hải, đi gần bảy ngày, vào lúc gần sẩm tối thì đến bờ Đông Hải, ánh tà dương buông xuống, ngắm nhìn cảnh đẹp trời nước một màu, Lâm Lang không khỏi âm thầm xúc động kéo nhẹ tay Thanh Vũ nói: "Nếu không còn đánh đánh giết giết nữa, chúng ta sẽ xây một ngôi nhà nhỏ trên bờ biển này, cùng vượt qua khoảng thời gian u tĩnh an nhàn, thật tuyệt biết bao?"
Vì trốn tránh truy binh trên đường, Thanh Vũ đã sớm cởi một thân ngụy trang đổi lại y phục nữ nhi, nâng tay gom những sợi tóc dài bị gió biển thổi loạn, dùng một chuỗi vòng ngọc bích buộc lại, với tay qua kéo Lâm Lang lại nói: "Ông trời nếu phù hộ chúng ta thoát được kiếp này, từ giờ trở về sau triều đình hay huyền môn đều không liên quan gì đến chúng ta."
Lâm Lang không khỏi "hì hì" bật cười, cố ý nói: "Nàng không làm Thái sư đại nhân của nàng nữa sao?" Thanh Vũ đảo mắt, ôm eo nàng từ phía sau nói: "Nếu không làm thật, vạn nhất nha đầu tham ăn nhà ai muốn ăn hoa quế cao của Lạc Dương, thanh hồng thúy của Dương Châu (một loại đào),quả nhãn của Nam Cương, cực phẩm nữ nhi hồng của Tô Hàng, nàng bảo ta đi đâu tìm đây?" Lâm Lang không khỏi dùng sức đẩy nàng một cái, hờn dỗi nói: "Vậy ta không ăn nữa." Thanh Vũ nhíu mày nói: "Thật á?"
"Đương... đương nhiên là thật!" Lâm Lang đỏ mặt nói nhỏ, không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/582347/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.