(*) 'thệ' còn có nghĩa là chết, từ trần.
Mấy ngày sau, Tri phủ mới đến nhậm chức, phải chờ Lại bộ truyền đạt mới có thể điều động, thân thể của nha sai Trương Thiết cũng dần dần khôi phục, tin đồn cương thi náo loạn cuối cùng cũng lắng xuống, cả tòa thành Tô Châu dần dần an bình lại, sau khi xử lý xong công vụ ở Tô Châu, Thanh Vũ dành nửa ngày sắp xếp hành trang rồi mang theo Lâm Lang và Ngũ Nguyệt ba người khởi hành hồi kinh.
Xe chầm chậm ly khai thành Tô Châu, lúc ra đến cửa thành, Thanh Vũ đã trầm mặc mấy ngày rốt cục mở miệng nói, giọng nói trầm thấp nặng nề, hỏi: "Sư tỷ của nàng đâu? Không phải nàng ta muốn đối phó ta sao? Sao không theo tới đây?" Lâm Lang không biết nên trả lời thế nào, mãi mới đáp: "Chắc là... Chắc là lương tâm nàng ta bộc phát, từ hôm qua đã không thấy rồi..." Thanh Vũ hơi cúi đầu suy nghĩ, vươn tay ôm lấy Lâm Lang, để nàng tựa trong lòng mình.
Xe đi được một ngày lộ trình, đã cách thành Tô Châu gần trăm dặm, dã ngoại hoang vu không thấy một bóng người, đúng lúc này, mã phu vẫn đang điều khiển ba con ngựa lớn bỗng nhiên huýt sáo một tiếng, xe ngựa cũng đột nhiên dừng lại. Ngũ Nguyệt vén rèm cửa xem xét, chỉ thấy trên đường lớn xuất hiện mười lăm tên đạo đồng mặc hoàng y tay cầm kiếm, từng kẻ đón gió mà đứng, sừng sững bất động như tảng đá to bị ghim chặt, đứng sững giữa đường lớn, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Ngũ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/582345/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.