Tới tận 7 giờ sáng, Việt Bân mới mở mắt ra, đau đầu nhớ lại cảnh đêm qua. Chết tiệt thật, đêm qua mà làm thế nào anh lại nhìn ra Vương Mẫn chính là Ngưng Tịnh, sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn cơ chứ? Anh nghĩ, trước giờ mình vẫn luôn là người rất giỏi kiềm chế, nhưng Ngưng Tịnh lại là ngoại lệ.
Việt Bân vò đầu, cầm điện thoại lên và thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Ngưng Tịnh. Anh ngoảnh đầu nhìn Vương Mẫn một cái rồi lập tức rời khỏi khách sạn.
Từ khi trở về nhà họ Việt, Ngưng Tịnh luôn miệng nhắc ba ngày, mặc dù Việt Bân đã nhiều lần gặng hỏi cô là ba ngày gì thì chỉ thấy cô lắc đầu. Anh vẫn rất để ý từng ngày một trôi qua, và đêm qua là đêm thứ ba. Vừa nghĩ Việt Bân càng gấp gáp trở về nhà, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nhưng lúc về tới nhà, Việt Bân chạy lên phòng của Ngưng Tịnh thì chỉ còn thấy có một khoảng trống không. Tủ quần áo thì bị bới tung ra, đồ đạc cũng trở nên lộn xộn. Đã xảy ra chuyện gì?
Việt Bân tức giận đấm lên tường, tự trách tại sao đêm qua lại không trở về với Ngưng Tịnh. Anh gọi điện lại cho cô nhưng lập tức nhìn thấy điện thoại của cô vứt trên giường. Anh tức giận chạy ra khỏi nhà, lái xe đi dọc đường mong là sẽ nhìn thấy bóng dáng của cô ở đâu đó.
...
Ngưng Tịnh đứng trước cánh cổng biệt thự riêng của Hoắc Thường Nghị, cô đứng thất thần như người mất hồn. Câu nói đầy châm biếm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/1718739/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.