Ở bên ngoài, Việt Bân vẫn không ngừng đập cửa gọi tên Ngưng Tịnh:
- Tịnh Tịnh, em mở cửa cho anh!
Việt Bân cứ đập cửa mãi nhưng cũng chẳng thấy Ngưng Tịnh đâu. Cho đến khi anh đã thật sự mệt nhoài và từ bỏ không muốn gọi nữa thì cánh cổng lại mở ra. Ngưng Tịnh bước ra như người vô hồn, hai chân vẫn còn run rẩy, cô suýt chút nữa ngã xuống. May mà Việt Bân kịp đỡ cô lại, lo lắng hỏi han cô:
- Em sao vậy? Nãy giờ anh gọi em sao em không thưa?
Ngưng Tịnh chỉ lắc đầu không nói gì, lát sau cô mới có phản ứng, cô oà khóc và luôn miệng nói câu "Làm ơn đưa em đi đi".
Việt Bân thấy Ngưng Tịnh mất bình tĩnh liền ôm cô an ủi, anh nhận ra rằng chắc chắn khi nãy có điều bất thường xảy ra nên cô mới hoảng sợ như vậy. Anh liền đưa cô và đồ đạc của cô lên xe và lái xe đi mất.
...
Đã ba ngày trôi qua, Ngưng Tịnh luôn trốn trong nhà Việt Bân và không đi đâu cả. Nhà của Việt Bân khác với những nhà bình thường, là một nơi an toàn nhất giành cho cô. Bởi lẽ hai bố con anh đối đầu với Huyết tộc nên mới phải xây dựng một nơi phòng thủ chắc chắn như này. Khắp nơi trong nhà đều có bẫy, chỉ cần đi sai một bước thì lập tức bị điện tự động giật chết.
Ngôi nhà này an toàn như vậy, hy vọng là Hoắc Thường Nghị không tìm thấy cô.
Buổi tối của đêm thứ ba, Ngưng Tịnh vẫn cứ nơm nớp lo sợ ngồi trên sofa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/1718738/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.