Buổi chiều, Việt Bân đưa Ngưng Tịnh về nhà và bảo cô dọn đồ sang nhà anh, cô cũng chỉ biết nghe theo lời anh mà thôi. Đồ đạc của Ngưng Tinh không nhiều nên chỉ một lát sau cô đã dọn xong, lúc cô bước vào phòng tắm lấy một số đồ dùng cá nhân nữa thì đột nhiên nhìn thấy Hoắc Thường Nghị đang tựa người ở trước gương chờ cô.
Ngưng Tịnh giật mình hoảng sợ, nhưng sau đó cô cũng cố bình tĩnh lại. Giờ này Việt Bân đang ở dưới xe chờ nên cô không thể nào cầu cứu anh được. Cô chỉ có thể...tự lực cánh sinh mà thôi.
Ngưng Tịnh nhìn Hoắc Thường Nghị bằng ánh mắt đầy cảnh giác, sau đó lập tức phản ứng lại và muốn mở cửa phòng tắm bỏ trốn. Nhưng cô làm sao có thể nhanh bằng Hoắc Thường Nghị? Hắn chỉ cần đã chống tay lên cửa thì cô đã không còn đường chạy rồi. Căn bản là cô không thể cầu cứu Việt Bân được.
Ngưng Tịnh vô cùng hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy. Cô tức giận trừng mắt:
- Hoắc tiên sinh, anh tự tiện vào nhà tôi là phạm pháp đó anh biết không?
Nghe Ngưng Tịnh nói vậy, Hoắc Thường Nghị chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn liền giơ chiếc chìa khoá dự phòng của nhà cô lên, lắc lắc ở trước mắt cô:
- Tôi có chìa khoá, là quang minh chính đại bước vào đây!
Ngưng Tịnh nhìn thấy chìa khoá của nhà mình, cô càng tức giận hơn nữa, ra sức đẩy hắn ra:
- Ngay cả chìa khoá dự phòng nhà tôi anh cũng có, anh...biến thái vừa thôi...!
Nụ cười trên môi Hoắc Thường Nghị nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/1718737/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.