Ngưng Tịnh bị Hoắc Thường Nghị vô cớ giam lại, dù cô có cố làm gì cũng không thể thoát ra được, chỉ đành bất lực nhìn ra thế giới ngoài kia.
Hoắc Thường Nghị đã tìm tới Vân tiên sinh kia. Nếu không phải hôm qua hắn luôn theo sát Ngưng Tịnh thì có lẽ cô đã bị Vân tiên sinh xâm hại rồi. Nghĩ tới đây Hoắc Thường Nghị vô cùng phẫn nộ.
Vân tiên sinh bị đánh ngất trong phòng khách sạn, thuộc hạ của Hoắc Thường Nghị liền hất nước lên người ông ta, ông ta mới tỉnh dậy. Ông ta nhớ lại đêm qua có kẻ làm hỏng chuyện tốt của mình, vô cùng tức giận nhưng lập tức bị Hoắc Thường Nghị đá một cái.
Vân tiên sinh lúc này mới hoàn hồn, nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Thường Nghị cực kì phẫn nộ, ông ta mặt tái mét lại, vội vã cầu xin:
- Hoắc...Hoắc tiên sinh, xin ngài tha mạng...
Hoắc Thường Nghị khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn Vân tiên sinh, ngay sau đó bên môi nở nụ cười quỷ dị:
- Lời tôi nói, ông để ngoài tai đúng không?
Lúc này Vân tiên sinh đã thực sự kinh sợ tới nỗi hồn bay khiếp vía, ông ta biết lần này mình đã chọc giận Hoắc Thường Nghị thật rồi. Ngưng Tịnh quả là một cô gái không đơn giản mà.
- Tôi sai rồi, Hoắc tiên sinh, lần sau tôi không dám nữa...
Vân tiên sinh gắng gượng ngồi dậy, quỳ dưới chân Hoắc Thường Nghị và liên tục tự tát mình mấy cái thật mạnh. Hoắc Thường Nghị tức giận rồi thì mọi chuyện không phải đùa nữa đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/1718732/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.