Nguyên Đào dậm chân mấy cái la lớn:
– Người này vô lý thực, nam nữ hôn nhân là phải xuất tự lòng tự nguyện của hai người trai gái, chớ làm sao mà miễn cưỡng bắt ép....
Cười giọng rất kiêu ngạo, Sở Sở xếch ngược đôi lông mày lá liễu lên đỡ lời:
– Ta cứ cưỡng ép và bắt buộc đấy, ngươi đã vào Thiên Tâm Cốc, thì đừng có hòng ra khỏi đây, nên ngoan ngoãn nghe lời ta làm một tân lang có phải hay biết bao không?
Nguyên Đào cả giận quát lớn:
– Người đừng có lôi thôi gì nữa, xưa nay mỗ không đánh đàn bà, nhưng người còn nói những lời vô lý như vậy thì bắt buộc mỗ phải đánh cho người một trận.
Lệnh Hồ Sở Sở thất cười, đáp:
– Người muốn đánh ta ư? Ta hãy thử xem người lợi hại đến thế nào đã.
Nói xong, nàng nhặt một hòn đá lên ném luôn vào vách đá, khi nàng nhặt lên là hòn đá cứng rắn, nhưng khi ném ra thì lại là một nắm bột đá. Vận nội lực hóa đá thành bột như vậy, không khó, mà bóp đá nát vụn được một cách nhanh chóng như thế thì Nguyên Đào chưa hề thấy ai làm được như vậy bao giờ. Nhất là khi ném ra nắm bột ấy lại không tan, lúc ném vào vách đá thì vừa ghim chặt vào trong đá, không khác gì người thợ điêu khắc khắc một chứ “Lệnh” thực lớn lên trên. Nguyên Đào thấy thế trong lòng rất kinh hãi và nghĩ bụng:
“Ngày hôm nay ta gặp ma chắc. Thiếu nữ áo xanh mà ta gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/1874181/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.