Thượng Quan Phụng nghe thấy Nguyên Đào nói khỏi cần đấu đến trận thứ ba liền hỏi:
– Tại sao lại khỏi cần phải đấu trận thứ ba như thế?
Nguyên Đào đáp:
– Người đấu với người khác thì có thể đấu ba trận mới phân thắng bại, nhưng đấu với mỗ thì chả phải cần nhiều như thế.
Thượng Quan Phụng càng nghe càng hồ đồ, gượng cười hỏi tiếp:
– Ta không hiểu ngươi nói như thế là có nghĩa lý gì?
Nguyên Đào cười khẩy, đáp:
– Sao người ngu xuẩn thế, ý nghĩa lời ta nói rất rõ ràng, nhà ngươi đấu với ta hai trận đều thua cả hai, thì hà tất phải đấu trận thứ ba làm chi?
Thượng Quan Phụng nghe nói tức giận đến tóc bạc dựng đứng, giơ cây Hàn Thiết Vương Mẫu trượng lên, mồm thì quát lớn:
– Tiểu nhi ngông cuồng thực, có mau giở khí giới ra để chiu chết không?
Nguyên Đào quay về bổn trận, nhìn Mộ Quang cười như điên như khùng, nói rằng:
– Nghiêm đại ca làm ơn đưa cây Giáng Ma Bảo côn cho tiểu đệ.
Mộ Quang gật đầu vội đưa một cây côn đen xì cho Nguyên Đào. Cầm cây Giáng Ma Bảo Côn Nguyên Đào nhìn Quan Phụng cười hỏi:
– Thượng Quan lão bà bà, Giáng Ma Bảo Côn đã ở trong tay của ta rồi, sao ngươi chưa tấn công đi?
Thượng Quan Phụng tức giận đến run lẩy bẩy, thì ra khí giới ở trong tay Diệp Nguyên Đào mà chàng gọi là Giáng Ma Bảo Côn chỉ là một cành cây mới bẻ dài bốn thước, to bằng ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/1874182/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.