Việc thăm bệnh cho Hồ Vương vẫn tiếp diễn, nhưng lạ kỳ thay, mỗi phen gặp Tỉnh Vĩ vua cáo lại than thở rằng vết thương đau nhức, tối khó ngủ, trằn trọc suốt, làm hắn thật quá lo lắng. Theo hắn ta xem bệnh, quan sát thương tích, mọi thứ đều tiến triển rất tốt, chẳng hề thấy biến chứng gì để tộc chủ đau nhức. Hắn xem y thư, thuốc men đến thâm quầng hai mắt vẫn không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, hay do thân thể tộc chủ mẫn cảm với thảo dược nào. Tình hình bệnh nhân càng có chuyển biến xấu, kẻ mang danh lang y càng phải tới lui quan tâm chăm sóc gấp bội. Thường xuyên lui tới động hồ ly, ắt hẳn phải liên tục chạm mặt thân quyến Hồ Vương, và công chúa Trọng Xuân cũng là một trong số đó. Lòng rung động, tim loạn nhịp, giờ còn gặp nhau cả ngày, tránh đường nào đều chẳng đặng, mấy chốc rung động thoáng qua đã hóa tương tư lâu dài. Tương tư nào đâu dễ vùi tắt như lửa trong lò, đâu phải nước ngập chỉ cần tát là cạn, tương tư là bệnh nan y, bệnh không chết người mà đau gấp vạn lần chết đi sống lại. Tương tư khiến ngày trời xanh thành mây xám, biến cây xanh lá thành cành khô lá vàng, tương tư càng khổ hơn gấp bội khi người trong mộng ngay gần trước mắt nhưng diệu vợi cách ngăn, bởi lúc hai người cạnh nhau luôn mờ mờ bóng dáng quá khứ chen vào, cái bóng đó biến Tỉnh Vĩ thành người thừa.
Người này công chúa đã vô tình nhắc nhiều lần, mỗi khi nghe đến vị thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-chua-ke/2602997/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.