Thêm ba ngày, vết thương của Hồ Vương đã gần lành, không cần đắp thuốc mỗi hôm nữa, chỉ cần quan sát vài ba bữa một lần. Đây đang thời gian rảnh, lại trùng hợp sắp tới dịp kỷ niệm ngày sinh một người bạn quê nhà của hươu ngốc, nhưng biết chắc mình chẳng thể rời đi để chung vui cùng người ta, Tỉnh Vĩ đành làm quà để gửi đến nơi xa cho bằng hữu. Chẳng là vị bằng hữu ấy cũng ít nhiều biết về hoa ban của loài hồ tiên, nay nghe tin Tỉnh Vĩ ở Hồ tộc, kẻ đó liền viết thư nhắc lại một món ăn nấu từ hoa ban ngày nhỏ hai người từng chia nhau ăn, đồng thời cũng thắc mắc không biết hoa ban Hồ tộc có làm được y thế chăng.
Món này thì hươu sao lạ lùng gì, chính là xôi ban. Nhụy hoa ban vốn dĩ ngọt thanh thoát đầy lôi cuốn, hương hoa ban thoang thoảng hòa quyện cùng hương gạo nếp dễ dàng mang tới mùi vị độc đáo. Quê Tỉnh Vĩ cũng có hoa ban nhưng toàn nở theo mùa, cây không mọc thành rừng như ở chốn này. Ngày nhỏ thèm ăn xôi là phải lụi hụi vào rừng tìm cho bằng được hoa ban mới nở từ sớm. Còn Hồ tộc, hoa ban cả rừng mênh mông chả cần chầu chực canh ngày, muốn là nấu được ngay. Thế là hắn mượn tạm gian bếp nhà tiên nhân Bằng Thủy để nấu món quà nhỏ gửi người quê nhà.
Cách nấu xôi chẳng cầu kỳ mấy, xôi nếp thì cứ nấu cho chín, phần hoa ban, hươu ngốc chọn lựa những bông hoa cánh dày búp to, rửa sạch sau đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-chua-ke/2602996/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.