oOo
Mấy vạn năm về trước...
Khi ấy Trọng Xuân còn rất nhỏ nhưng lại nghịch ngợm, thích kìm nén tiên khí hóa thành con hồ ly lông trắng một đuôi dạo chơi khắp nơi. Đến ngày nọ, hồ ly đi xa thật xa khỏi lãnh địa Hồ tộc, xa đến vùng núi non trùng điệp, sương giăng khói tỏa, xung quanh toàn đại thụ thiên thiên vạn tuổi. Đang hiếu kỳ ngắm nhìn khung cảnh lạ kỳ thì...
- Sư huynh! Bạch hồ đó đáng yêu quá! - Giọng nói làm Trọng Xuân giật mình dáo dác nhìn khắp xung quanh.
Khi phát hiện ra "bạch hồ" cái giọng lảnh lót kia ám chỉ chính là bản thân thì nàng đã thấy một tiểu tiên nữ lưng mang gùi mây lao về phía mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Hoảng đến quên cả việc hiện lại hình người, Trọng Xuân cứ cắm đầu chạy, tiểu tiên phía sau vẫn ngoan cố dí sát không buông, kẻ đuổi người chạy miết đến tận vách đá.
- Quay lại Đường Lệ! Ở đó nguy hiểm lắm.
"Nguy hiểm" hai từ nghe chưa kịp thấm từ giọng nói lạ nào đó, cả người lẫn hồ ly đã thấy trùng trùng đá lớn đá nhỏ lăn xuống như mưa từ đỉnh núi. Giờ không còn rượt nhau mà phải biết ôm đầu chạy, đá lăn lông lốc vô tình, đá đâu có mắt để tránh người nên cả hai tránh được hay không chỉ còn dựa vào vận may. Bất thần một tảng đá to ước chừng mười mấy người đứng xung quanh vòng tay không xuể rầm rập lăn xuống, đá to đến thế tiểu tiên và hồ ly có lẽ phải đứng chịu trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-thoai-chua-ke/2602994/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.