Trong bóng tối, lạch cạch lạch cạch, vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Xuân Thu tiện tay dùng ống tay áo lau khoé miệng, lập tức nằm xuống giả chết.
Nói cũng kỳ quái, vừa nằm xuống, mùi tanh tưởi lập tức phai nhạt rất nhiều.
Kỳ quái, chẳng lẽ mùi phân tầng?
Tiếng bước chân lớn dần, tựa hồ hướng về phía bên này.
Ca tra một tiếng!
Tiêu Xuân Thu tưởng tượng là một căn phòng, có người mở cửa vào.
Nhưng mà, sau một tiếng ca tra, bốn phía khôi phục vắng vẻ.
Tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch không còn, một tiếng chi cửa mở nương theo cũng không thấy.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Tiêu Xuân Thu thần kinh căng thẳng.
Anh không dám mở mắt, có đôi lúc, mắt không thấy trái lại là may mắn, vì không thấy, sợ hãi sẽ ít đi.
Đang lúc do dự có nên mở mắt không, bên tai bỗng truyền tới tiếng sền sệt, nghe, tựa hồ là tiếng dẫm phải bùn đất ẩm ướt phát ra.
Âm hưởng quái dị, khiến Tiêu Xuân Thu không thể khống chế lung tung suy đoán mình rốt cuộc ở đâu.
Bùn lầy? Mặt đất? Hay mộ phần?
Trong bóng tối, ánh đỏ bỗng nhiên rực rỡ, cho dù nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được.
Đôi mắt khép kín cẩn thận mở ra khe hở, Tiêu Xuân Thu mơ hồ thấy từng đóa diễm lệ.
Đây là?
Tiêu Xuân Thu nhịn không được mở lớn hơn, lúc này anh thấy rõ.
Một kẻ đứng đưa lưng về phía anh, trước mặt đặt một đoá hoa to lớn màu sắc khoa trương diễm lệ.
Tiêu Xuân Thu mở thêm, nhận ra kẻ đứng là La Võng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/62588/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.