Trong không khí còn giữ mùi sầu riêng, thế nhưng mùi kia đã không còn.
"Shit! Anh ghét sầu riêng!" Tiêu Xuân Hạ oán giận.
Huyền Huyễn lé mắt, anh em quả nhiên là anh em, ghét cùng một thứ.
Huyền Diệu Khả từ trong phòng đi ra, có chút kinh ngạc Tiêu Xuân Hạ nhanh như vậy mở được miệng, tên này quả nhiên không phải tỉnh du đăng.
Tiêu Xuân Hạ xông lên bắt lấy tay Huyền Diệu Khả lay động, hưng phấn hỏi: "Em vừa vẽ gì với anh? Có phải như thứ em vẽ trên cửa? Em thật lợi hại, anh rất sùng bái em, không bằng em thu anh làm đồ đệ..."
Huyền Diệu Khả đầu đầy mây đen, thì ra người đàn ông này không chỉ thích khóc, còn thần kinh hề hề.
"Sư phụ, em chừng nào rảnh? Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh luận bàn, em học hẳn là Tây Dương ma pháp? Vừa lúc, anh nghiên cứu Trung quốc đạo thuật, chúng ta có thể Trung Tây hợp bích, nhất định..."
Còn nghe người đàn ông này dong dài không dứt, sẽ chết người!
Huyền Diệu Khả không nhịn được, "Anh câm miệng! Lải nhải nữa, em tìm một con quỷ thích ăn sầu riêng cả ngày theo anh!"
Tiêu Xuân Hạ bị doạ, uỷ uỷ khuất khuất dùng đôi mắt ướt át nhìn Huyền Diệu Khả, vô thanh lên án tàn nhẫn của cô.
Huyền Diệu Khả từ lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng, đối Huyền Huyễn nói: "Nhà không ai, ngoại trừ có chút loạn, đều là màu đen, không có đầu mối khác."
Huyền Huyền không nói gì, vươn ngón trỏ quét một lớp dịch thể màu đỏ trên bàn.
"Đây là gì?"
Huyền Diệu Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/62587/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.