"Thế nhưng em không phải nói đó không phải máu?"
"Lấy giả làm thật không được sao?"
Tiêu Xuân Hạ rút khoé miệng.
Lấy giả làm thật, như vậy cũng được?
Phường nhưỡng La thị không có người, chỉ có từng vại rượu.
Tiêu Xuân Hạ nói: "Anh tra qua, phường nhưỡng lớn như vậy, La Võng chỉ thuê mười người, hơn nữa chỉ cần công tác sáu giờ buổi tối, tiền lương rất cao."
"Trách không được ban ngày không có lấy một bóng người." Huyền Diệu Khả nói.
"Anh tìm công nhân được thuê hỏi, bọn họ nói phần công tác rất nhẹ nhàng, phụ trách đặt một ít rượu về, sau đó mang vào hầm rượu, nửa tháng sau đem ra bán. Nhưng mà, kỳ quái là, nghe công nhân được thuê nói, rượu mua về là rượu rất tầm thường, thế nhưng đem ra đã biến thành rượu ngon hương thuần lâu năm, không biết La Võng dùng cách gì làm được."
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có xem qua hầm rượu?"
"Anh không tìm được."
Huyền Huyễn trầm ngâm, con ruồi bay tới đây không bay tiếp, xem ra vật đó nhất định ở đây, thế nhưng phường nhưỡng không lớn, liếc mắt nhìn lại, đều là vại rượu, không có thứ cậu muốn tìm.
Tiêu Xuân Hạ ngồi xuống, gõ mấy cái trên đất.
Huyền Diệu Khả hỏi: "Anh làm gì?"
"Bình thường hầm rượu đều ở dưới đất, em cũng nói, dưới đất tuyệt đối là chỗ trốn tốt."
Huyền Diệu Khả im lặng, lời này hình như là Tiêu Xuân Hạ nói, thế nào thành cô nói?
"Anh đứng lên!"
"Làm chi?" Tiêu Xuân Hạ không giải thích.
Huyền Diệu Khả kéo Tiêu Xuân Hạ, "Quá chậm!"
Tiêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/62589/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.