"Vu, Vu Dạ Mạn, cậu ấy dĩ nhiên giết mẹ mình?" Miêu Mộ Linh kinh ngạc, khi nói ra câu này gian nan cực kỳ, cúi đầu nhìn Vu Diêu cho dù hôn mê cũng cuộn mình vào lòng anh, hình như rất sợ.
Tuy thời gian ở chung rất ngắn, thế nhưng Miêu Mộ Linh rõ tính Vu Diêu, người này có thể nói là phần tử ngu trung đánh chết không sửa, nhìn rất nặng lợi ích Vu gia, nếu khiến anh chọn giữa Vu gia và mạng mình, chỉ sợ sẽ không chút do dự buông tha bản thân, Vu Diêu yêu mẹ mình, giả như khiến anh biết là mình tự tay giết mẹ, mà còn tàn nhẫn chém thành tám khối, đây sẽ là một đả kích trầm trọng, đủ để anh tan vỡ, điên cuồng, thậm chí tự sát.
Miêu Mộ Linh không thể để việc như vậy xảy ra, ôm chặt Vu Diêu, bình tĩnh hỏi Nguyệt Vũ: "Thi thể đâu?"
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Linh, như muốn xuyên qua mắt anh đọc rõ suy nghĩ, nửa ngày, mới nói: "Xử lý, vĩnh cửu."
Miêu Mộ Linh yên tâm, Nguyệt Vũ nói, ý nghĩa trên đời này đã không có Vu Dạ Mạn, bà hoàn toàn biến mất, không chừa một sợi tóc.
Tình thế trước mắt, giữ lại thi thể, mũi nhọn sẽ chỉ về phía bọn họ, điểm này bất kể là Nguyệt Vũ Huyền Huyễn, hay Miêu Mộ Linh Miêu Lan đều rõ, đây không thể nói Nguyệt Vũ lạnh lùng vô tình, hoặc tàn nhẫn với người chết, vì, anh không thể không làm như vậy.
"Vu gia có ai biết Vu Dạ Mạn bị giết?" Miêu Mộ Linh lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491567/quyen-12-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.