Nửa đêm, Miêu Mộ Linh tỉnh, ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, hình thành khoảng sáng trên đất.
Anh dụi mắt, kinh hỉ không thôi, mắt anh có thể thấy.
Ánh sáng trong phòng chập chờn, một kẻ đầy người là máu ngỡ ngàng đứng đó.
Là Vu Diêu!
Miêu Mộ Linh hết cả buồn ngủ, xoay người xuống giường chạy về phía Vu Diêu.
Vu Diêu tiềm thức lui lại, lưng dán tường, giơ cây chủy thủ còn nhỏ máu trên tay trước ngực, kinh khủng nhìn Miêu Mộ Linh từng bước tiếp cận.
"Đừng tới đây, cút ngay! Cút!" Vu Diêu như dã thú bị thương gào thét.
Miêu Mộ Linh dừng lại, thanh âm ôn nhu như nước: "Em không nhận ra anh sao?"
Vu Diêu nghi hoặc nhìn Miêu Mộ Linh, "Anh là ai?"
"Chính em nói, anh là anh trai em."
"Anh —— trai?" Vu Diêu thì thào lặp lại.
"Phải, anh trai." Chất giọng âm u của Miêu Mộ Linh mang một loại đầu độc như có như không, "Tiểu Diêu, buông chủy thủ xuống, tới chỗ anh, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Vu Diêu yên lặng nhìn Miêu Mộ Linh, tựa hồ xác định có thể tin không, rồi tiến lên một bước nhỏ, đột nhiên lui lại một bước lớn, "Anh không phải anh trai tôi, anh ấy không biết tôi ở đây, anh ấy không biết, không biết..."
Nói, đột nhiên anh bụm mặt thất thanh khóc nức nở, "Nếu anh ấy biết tôi ở đây, anh ấy sẽ tới cứu tôi, sẽ..."
Miêu Mộ Linh lại gần, trước nắm bàn tay Vu Diêu cầm chủy thủ, Vu Diêu phản ứng rất nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491565/quyen-12-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.