Nghe tiếng chuông vang, nửa thân mình lộ ra ngoài lau cửa sổ Tiểu Thỏ Tử trực tiếp bay qua mở cửa, sau đó bay về lau tiếp.
Ngoài cửa bọn Trầm Dương thấy cửa mở, rất tự nhiên đẩy cửa mà vào.
"Anh—— di, anh sóc đâu? Anh sóc ơi!"
Cửa mở, lại không thấy ai, bọn Hạ Nhược Hải thấy rất kinh ngạc.
"Có người ở nhà không?" Trầm Dương vừa vào, vừa hồ nghi hỏi.
Vậy mà anh vừa bước một bước, tiểu hồ ly và sóc chuột đang nỗ lực lau nhà lập tức vọt tới, cắn ống quần không cho anh vào.
Chúng lau nhà rất cực, nghìn vạn lần đừng dơ sàn nhà, lau lại một lần sẽ mệt chết.
Trầm Dương không rõ nguyên do, đứng đó vào cũng không được, ra cũng không xong.
"Ai vậy?" Nghe tiếng Huyền Huyễn từ bếp đi ra.
"Anh sóc!" Trầm Liễu vui vẻ nhào tới.
Không kịp ngăn lại sóc chuột, tiểu hồ ly nhất tề té trên đất ai gọi.
Đừng mà, sàn nhà chúng khổ cực lau, ô ô ô...
Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu lúc này mới để ý thấy sóc chuột và tiểu hồ ly trên đất, đôi mắt bọn nhỏ bỗng dưng trợn tròn, hoan hô một tiếng nhào tới.
"Sóc, sóc, có hai con sóc!"
Hạ Nhược Hải bên cạnh sửa đúng: "Đây là tiểu hồ ly, không phải sóc."
"Tiểu hồ ly?"
"Đúng vậy, tiểu hồ ly."
"Sao chúng nằm ở đó vậy, đau bụng?" Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân ôm bọn sóc chuột, vừa xoa bụng chúng, vừa thân thiết hỏi.
Huyền Huyễn ngồi xuống, cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491435/quyen-11-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.