Văn Tiểu Quân một tay kéo tay Trầm Liễu, một tay vươn ra ngoài hàng lang tiếp hạt mưa không ngừng rơi xuống từ lá cây, sau đó dán bàn tay ướt sũng lên mặt, cảm nhận sự lạnh lẽo thấu tâm.
"Không được nghịch nước!" Trầm Liễu bản mặt mắng thằng bé.
Văn Tiểu Quân ngoan ngoãn rút tay về, "Tiểu Liễu nói không nghịch thì không nghịch."
Trầm Liễu móc ra khăn tay trong túi áo, "Lau khô đi."
Văn Tiểu Quân nghe lời, vừa lau vừa oán giận: "Sao cậu còn chưa tới?"
"Cha bận." Ông cụ non Trầm Liễu hiểu chuyện nói.
Văn Tiểu Quân đánh ngáp, dụi mắt, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, tôi buồn ngủ."
"Ai kêu cậu buổi trưa không ngủ."
"Di? Sao Tiểu Liễu biết tôi buổi trưa không ngủ? Ha ha, tôi đã biết, cậu cũng không ngoan ngoãn ngủ đúng không?" Văn Tiểu Quân ôm Trầm Liễu cười.
Trầm Liễu thẹn quá thành giận, "Cũng tại cậu ngủ luôn nhích tới nhích lui, hại tôi không ngủ ngon, ngày mai tôi không ngủ với cậu."
Văn Tiểu Quân luống cuống, "Đừng mà, nhiều nhất tôi ngủ sẽ không động."
"Động thì sao?" Gần nhất số lần bị lừa kịch liệt bay lên, Trầm Liễu cũng thông minh hơn.
"Sao?" Đôi ngươi đen nhánh của Văn Tiểu Quân xoay a xoay, "Động thì cậu trói tôi lại là được."
"Chính cậu nói."
"Là tôi nói, là tôi nói." Văn Tiểu Quân nhấn mạnh lập lại hai lần, "Bất quá Tiểu Liễu, nếu cậu trói tôi, cô mắng thì sao?"
Đúng rồi! Nếu mình trói Tiểu Quân, cô nhất định mắng mình, đó là nói không thể trói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491424/quyen-11-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.