Mấy ngày nay thời tiết đều không tốt, mưa dầm liên miên, pha vài phần rét thu.
Hạ Nhược Hải nâng má, xoay bút như có suy nghĩ nhìn chuối tố nữ ngoài cửa sổ bị mưa đánh cho cong vòng.
Cậu không thế nào thích mưa, thế nhưng lần đầu tiên cậu và Trầm Dương gặp nhau là ở ngày mưa xối xả, từ khi đó, cậu tựa hồ có một thứ cảm tình không hiểu với trời mưa, đại khái là vì Trầm Dương, yêu ai yêu cả đường đi.
Nghe tiếng mở cửa, Hạ Nhược Hải quay đầu, "Dạy xong rồi?"
Trầm Dương vừa để dù sau cửa, vừa kỳ quái hỏi: "Lúc này cậu không phải nên ở trên lớp?"
"Trốn tiết." Hạ Nhược Hải không sao cả nói.
"Sao lại trốn tiết? Trước đây là vì đi làm mà trốn tiết, sao bây giờ còn trốn tiết?" Trầm Dương bất đắc dĩ, cảm tình thằng bé này đòi chìa khóa phòng làm việc của anh là dùng để trốn tiết?
Từ khi Trầm Dương dọn vào ở, gánh nặng của Hạ Nhược Hải đích thật giảm bớt.
Người đàn ông này khi biết cậu một mình kiếm tiền nuôi bản thân và Văn Tiểu Quân, rất ôn nhu mà cường thế tiếp nhận tất cả phí dụng chi tiêu hằng ngày trong nhà và của Văn Tiểu Quân, cậu chỉ cần tự nuôi sống mình là được, nếu không phải cậu kiên trì, phỏng chừng hiện tại cậu cũng là anh ta nuôi.
Cậu mới không cần bị anh ta nuôi, cứ nghĩ sẽ thua khí thế, về phần Văn Tiểu Quân, xem như là đưa cho anh ta làm con nuôi, cha nuôi con là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491422/quyen-11-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.