Bị kéo đi Trầm Dương dở khóc dở cười, nhìn thái độ của một lớn một nhỏ này, tựa hồ liệu định anh nhất định ở lại, nếu anh không ở, nói không chừng cái nhỏ lập tức khóc cho xem.
Hạ Nhược Hải ôm lấy Trầm Liễu, cười tủm tỉm theo sau, bắt đầu thu thập tình báo: "Mẹ Tiểu Liễu đâu?"
"Chỉ có cha, không có mẹ." Trầm Liễu rất thành thực trả lời.
Nụ cười của Hạ Nhược Hải càng xán lạn, "Tiểu Liễu vì sao dọn nhà?"
"Vì cha đổi công tác."
"Úc, vậy hai người hiện tại ở đâu?"
"Khách sạn." Suy nghĩ một chút, Trầm Liễu bổ sung một câu: "Em không thích ở đó."
"Vậy em thích ở đây sao?"
Trầm Liễu quay đầu nhìn thoáng Văn Tiểu Quân kéo Trầm Dương đổi tới đổi lui trong phòng, không nói.
Sát ngôn quan sắc, Hạ Nhược Hải hỏi: "Em không thích Tiểu Quân?"
Trầm Liễu lắc đầu.
"Vậy em thích không?" Hạ Nhược Hải đổi một loại hỏi.
Trầm Liễu lẩm bẩm: "Vì sao cậu ấy dễ khóc như vậy? Nếu em còn nói ghét cậu ấy, cậu ấy sẽ khóc đúng không? Cha nói không nên chọc con gái khóc, tuy cậu ấy là con trai, thế nhưng cũng vậy."
Vèo! Hạ Nhược Hải không khỏi nở nụ cười.
Suy nghĩ của thằng bé này thật thú vị.
Văn Tiểu Quân quay đầu thấy Hạ Nhược Hải ôm Trầm Liễu, lập tức đố kỵ, chạy tới ôm chân cậu mình kêu la: "Cậu, để cháu ôm, để cháu ôm, cháu muốn ôm Tiểu Liễu."
Hạ Nhược Hải nhướng mày, cố ý hôn hai má đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491420/quyen-11-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.