Ngày mưa trời tối đặc biệt nhanh, bất quá 6 giờ, bầu trời đã tối sấm.
Một trận lạnh gió thổi qua, Hạ Nhược Hải nhịn không được hắt xì.
Trầm Dương nhìn thoáng sơ-mi ngắn tay trên người cậu, trách cứ nói: "Sáng nay bảo cậu mang áo khoác không nghe đúng không?"
Lại hắt xì, Hạ Nhược Hải ngượng ngùng nói: "Tôi thấy mặc nóng, cho nên không mang."
"Tôi thấy cậu căn bản là ngại phiền." Trầm Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Nhược Hải hắc hắc cười gượng.
"Cậu không nghe lời, cha Trầm phạt cậu đọc thơ đi, đọc mười bài." Vẫn canh cánh trong lòng việc mình bị phạt Văn Tiểu Quân lập tức đề nghị.
Hạ Nhược Hải không hảo ý nói: "Được, vậy Tiểu Quân cũng phải đọc mười bài."
Văn Tiểu Quân nhất thời không lên tiếng.
"Sao, còn muốn cậu đọc thơ không?/" Hạ Nhược Hải đắc ý hỏi.
Văn Tiểu Quân ủ rũ nói: "Dạ không."
Ai, cậu rất giảo hoạt, không thể trêu vào! Bị khi dễ nhiều lắm bé Văn Tiểu Quân rốt cục tổng kết ra giáo huấn.
Nhìn Văn Tiểu Quân sầu mi khổ kiểm, Trầm Liễu vui sướng khi người gặp họa, lén lút nói với Hạ Nhược Hải: "Anh Hải, chọn bài thơ khó tí cho Tiểu Quân."
Hạ Nhược Hải thật không ngờ Trầm Liễu cũng có lúc lòng dạ hẹp hòi, nhìn thằng bé khả ái vì mình chơi xấu mà đỏ mặt, vốn đã thích Trầm Liễu Hạ Nhược Hải càng thích, "Vậy đi, do em giám sát Tiểu Quân đọc thơ, em thích bài nào thì đọc bài đó, được không?"
"Thật?" Trầm Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491426/quyen-11-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.