"Máu sao?" Huyền Huyễn lật qua lật lại nhìn một hồi, "Tôi thấy không giống? Có mang khăn tay không?"
Nguyệt Vũ sờ soạng trên người một hồi, "Không có."
Huyền Huyễn cau mày, "Tôi cũng không mang, lẽ nào bắt tôi lau trên quần áo? Rất ghê tởm."
Nguyệt Vũ không hề nghĩ ngợi giật lấy quần áo mình, xé xuống một mảnh đưa cho Huyền Huyễn.
"Nè, lấy cái này lau."
Huyền Huyễn ngẩn ra, nhìn Nguyệt Vũ một hồi mới tiếp nhận.
"Anh thật đúng là——" Nói nửa câu, cậu đã không biết nói gì cho phải.
Nguyệt Vũ không quan tâm nói: "Một bộ quần áo mà thôi."
Nhìn quần áo anh rách một động, Huyền Huyễn tâm tình bỗng nhiên khoái trá, người này, đôi khi thật khiến cậu ngoài ý muốn.
Huyền Huyễn lấy ra một con dao nhỏ, quát xuống tro vụn trên vách tường.
"Phía trên tựa hồ dính không ít máu."
Nguyệt Vũ tùy ý nhìn vài lần, nói: "Đều là vết tích lâu năm, tuyệt đối không phải mới."
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, dứt khoát cầm nửa mảnh quần áo Nguyệt Vũ xé xuống bao lại chỗ vụn, nhét vào ba lô.
Cậu lại lấy ra hai thanh đoản kiếm, một đưa cho Nguyệt Vũ, một tự cầm, "Chúng ta vào xem."
Nguyệt Vũ cười nói: "Ba lô của Tiểu Nguyệt như là Bách Bảo Nang."
"Lo trước khỏi hoạ."
Nguyệt Vũ phát hiện cánh cửa hầu như nạm dính vào tường, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra ở đó có cửa.
Cửa không khóa, đẩy là mở.
Nhìn hai miếng ván chậm rãi tách ra, để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491354/quyen-10-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.