Giữa sương mù dày đặc màu tro tàn, thấy không rõ có bao nhiêu tòa nhà như vậy, cũng thấy không rõ phía cuối con đường đất đá là đâu, trong thế giới này như chỉ còn người chết, trong nhà, ngoài nhà...
Huyền Huyễn bỗng nhiên thấy có chút lạnh, có một loại ảo giác đang ở cõi âm.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta có cần đi nhà khác nhìn xem không?" Nguyệt Vũ chần chờ hỏi.
Huyền Huyễn khoát tay áo, ý bảo Nguyệt Vũ đừng cắt đứt mình.
Kỳ quái, Trần Nặc bị La Minh từ đây ôm ra, nếu dãy tòa nhà này đều chứa thần lung nam thi, vậy Trần Nặc ở đâu, không thể ngủ trong thần lung như nam thi đi? Nói vậy, hẳn không phải tất cả đều là thần lung nam thi mới đúng, vậy có phải bình thường dãy tòa nhà này là có người ở...
Thấy Huyền Huyễn nghĩ đến nhập thần, Nguyệt Vũ không quấy rầy, ánh mắt anh liếc nhìn đám đa tươi tốt, là vì lúc trước cậu nói trên mỗi cây có một người phụ nữ treo cổ, thế nhưng vô luận Nguyệt Vũ nhìn thế nào, anh chỉ thấy cành lá mà không thấy người chết.
Bất đắc dĩ đành thôi, anh chuyển đầu, lại thấy một cái bóng trắng thổi qua, chân không chạm đất bay về trước.
Nguyệt Vũ cho mình hoa mắt, xoa xoa, nhìn lại, cái bóng vẫn còn lơ lửng ở phía trước.
Anh vội vàng kéo tay Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, phía trước có người."
Huyền Huyễn thoáng cái kinh tỉnh từ suy nghĩ, "Người? Đâu?"
"Ở phía——" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ phát hiện cái bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491356/quyen-10-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.