"Hạ sốt rồi?" La Minh không dám tin mà sờ trán Trần Nặc, còn dùng trán mình dán lên thử xem, nhiệt độ bình thường, này không khỏi khỏe quá nhanh đi? Rất không đúng thực.
Nguyệt Vũ không để ý La Minh ngạc nhiên, hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt vừa nãy đi đâu?"
"Đi gặp quỷ, đáng tiếc không gặp được."
"Gặp quỷ?"
Nguyệt Vũ tính hỏi rõ, La Minh than thở: "Nguyệt Vũ, anh thật là thần nhân!"
"Đương nhiên." Nguyệt Vũ không hiểu khiêm tốn là gì.
"Sao anh làm được?"
"Cái này anh không cần biết."
"Vì sao?" La Minh hoang mang.
Nguyệt Vũ cười có chút cổ quái, "Biết rồi sẽ thấy ghê tởm."
"Anh lại dùng cổ?" Huyền Huyễn hiểu rõ hỏi.
"Vẫn là Tiểu Nguyệt hiểu tôi, ha hả!"
Cổ? Vừa nghe chữ này, lòng hiếu kỳ của La Minh lập tức biến mất phân nửa, anh nhìn Trần Nặc còn ngủ say, hỏi: "Vậy hiện tại cậu ấy đã không sao?"
"Đúng vậy, anh có thể dẫn anh ta xuất viện."
"Cho dù xuất viện, cũng không biết đưa về đâu?" La Minh thở dài.
Lẽ nào quăng ở bãi đất hoang? Chuyện cùng loại với mưu sát này anh không làm được.
"Đưa anh ta về nhà anh." Huyền Huyễn đề nghị.
"Nhà tôi? Thế nhưng chỗ tôi chỉ có một cái giường." La Minh bối rối.
"Đơn giản, anh ta là bệnh nhân, tự nhiên ngủ giường, anh sao, sàn nhà hoặc sô pha."
La Minh phiền muộn, quên đi, Huyền Huyễn nói cũng đúng, bệnh nhân thứ nhất, huống hồ, nhìn cậu ta suy yếu như vậy, cho ngủ sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491330/quyen-10-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.