Hầu như là mũi dán mũi, Trần Nặc bị hung ác bừng bừng trong mắt La Minh dọa ngốc, ngơ ngác ghé trên người anh quên đứng lên.
"Mau cút xuống người tôi, má ơi, eo của tôi!" La Minh vừa mắng, vừa kêu thảm thiết.
Trần Nặc như trong mộng mới tỉnh, luống cuống tay chân bò dậy.
Anh bệnh nặng mới khỏi, tay chân còn có chút nhũn, thân thể chống dậy phân nửa, nhất thời vô lực lại ngã xuống, chết hay không đặt mông ngồi trên tử tôn căn của La Minh, đau đến La Minh chảy ra anh hùng lệ, một câu không nói nên lời.
Trần Nặc thấy La Minh trợn trắng hận không thể ngất xỉu, không khỏi sợ hãi, sốt ruột hỏi: "Cậu, cậu không sao chứ? Thế nào rồi?"
"Tôi nếu tuyệt tử tuyệt tôn, nhất định bắt cậu chiếu cố cả đời." La Minh trắng bệch nói.
"Tôi không làm gì cậu, cậu vì sao sẽ tuyệt tử tuyệt tôn? Xảo trá người cũng đừng vậy chứ?" Trần Nặc lúng túng nói.
La Minh giận dữ, không lựa lời rống to: "Dưới mông cậu ngồi tử tôn căn của tôi, mẹ nó!"
Trần Nặc kinh ngạc, thoáng cái nhảy dựng, gắt gao nhìn đũng quần La Minh, vô thố nói: "Tôi không phải cố ý."
La Minh đã vô lực mắng người, nằm trên sàn rầm rì.
Trần Nặc thấy anh bất động, hảo tâm tiến lên kéo dậy.
"Đừng, cậu đừng đụng đến tôi!" La Minh quát, khớp xương eo của anh còn chưa hồi vị, kéo sẽ đau, anh cũng không muốn nằm đây, thế nhưng không có cách nào.
Trần Nặc không hiểu, "Sàn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491333/quyen-10-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.