Phục hồi tinh thần La Minh không nói hai lời, nhấn ga, xe như tên bắn lao ra ngoài.
Vẫn chưa ngồi ổn Huyền Huyễn bị anh hất trúng đầu đánh vào nóc xe, sưng lên một cục.
"Cũng không phải chạy trối chết, anh lái nhanh như vậy làm gì?" Huyền Huyễn xoa đỉnh đầu mơ hồ đau oán giận.
"Không phải chạy trối chết? Cậu không phải vừa nói mau rời khỏi?" La Minh hồ đồ.
"Tôi nói mau rời khỏi, cũng không phải nói mau chạy đi, đây là khác nhau." Huyền Huyễn thở dài, đời này cậu còn chưa làm ra chuyện chật vật như "chạy".
La Minh không thể làm gì khác hơn là cười gượng, giảm tốc độ xe lại.
"Được rồi, vì sao không thấy dãy nhà và cành đa, chuyện này là sao vậy?"
"Dị thứ nguyên không gian."
"Dị, dị cái gì?" La Minh không nghe rõ.
"Dị thứ nguyên không gian," Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Cũng có thể nói là, anh xuyên qua thời không."
"A?" La Minh trợn tròn, "Xuyên, xuyên qua thời không?"
Nhìn La Minh trợn mắt há hốc mồm, Huyền Huyễn cười cười, nói: "Có cách nói như vậy, ở một không gian không biết, chúng ta có một bản thân khác, người đó mỗi giây trải qua giống anh, nhưng lại không giống, thí dụ như nói anh đang lái xe, một anh khác cũng lái xe, thế nhưng một giây sau anh tiếp tục lái xe, người đó đã dừng lại——"
"Dừng! Nói thế, chúng tôi trải qua sao có thể giống nhau?"
"Đó là vì thời gian của các anh không phải song song trên cùng đường thẳng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491329/quyen-10-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.