Cẩn thận nhìn chằm chằm ba chữ "đường Phạm Dương", La Minh kinh ra một thân mồ hôi lạnh, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ gặp ma!
Chỗ quỷ quái này thật là người ở sao? La Minh rụt lui cổ, rùng mình.
Anh rất hoài nghi, Trần Nặc ở đây, buổi tối có thường bị giật tỉnh, sau đó ôm chăn lạnh run đến hừng đông.
Giờ, La Minh đại khái có thể hiểu vì sao Trần Nặc nhát gan như vậy, có lẽ vốn không có, thế nhưng bị dọa hồi lâu đã trở nên nhát như chuột.
Đổi lại mình, ở cái chỗ quỷ âm trầm này, nói không chừng cũng suy nhược thần kinh.
Cảnh cục có ký túc xá, La Minh nghĩ không ra, vì sao Trần Nặc chọn ở đây, mà không phải ký túc xá.
Ở đây giao thông bất tiện, từ trong đi ra, chí ít cần hơn nửa giờ mới thấy bến xe bus, hơn nữa cực kỳ khuyết thiếu đồ dùng sinh hoạt, tiệm bán hàng cũng không có một gian, quan trọng nhất là ở đây rất kinh khủng, quả thật khất cái lang thang cũng không nhìn trúng...
La Minh giẫm chân ga đến lớn nhất, một đường bão xe đến bệnh viện.
Dọc đường, anh vượt đèn đỏ ba lần, vì đi tắt, dám quẹo ở chỗ không thể quẹo, cho nên khi đến, đuôi xe có hai chiếc xe máy của cảnh sát giao thông.
Xe vừa dừng, lập tức đã bị xe máy một trái một phải kẹp giữa, La Minh không rảnh dài dòng với đồng chí cảnh sát giao thông, ôm Trần Nặc lao vào bệnh viện.
"Này anh, anh vượt đèn đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491327/quyen-10-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.