Buổi sáng, bọn Sở Hoàn chạm trán ở cảnh cục, câu nói đầu tiên hỏi: "Các cậu tối qua có bị tiêu chảy không? Có đột nhiên xung động như ăn xuân dược không?"
Nhận được đáp án khẳng định, mọi người nhất trí đau mắng: "Nhất định là Nguyệt Vũ làm chuyện tốt, dụng tâm rất hắc!"
La Minh bên cạnh oa oa gọi: "Bọn Lão Đại rất không phúc hậu, đi nhà Huyền Huyễn ăn cư nhiên không gọi tôi?"
Đường Vân sắc mặt thối thối nói: "May mà cậu không đi."
Bằng không La Minh vẫn là độc thân nhân sĩ, đi đâu tìm người tiết hỏa? Chẳng phải khó chịu muốn chết?
La Minh không hiểu tí nào, "Vì sao nói vậy? Mọi người không phải nói Huyền Huyễn trù nghệ tốt sao?"
"Vấn đề là tối qua nấu cơm không phải Huyền Huyễn, mà là Nguyệt Vũ." Tiêu Xuân Thu tức giận nói.
La Minh vui sướng khi người gặp hoa, "Nguyệt Vũ sống thoát thoát một quý công tử, cái gọi là quân tử viễn ly bào trù, đồ anh ta nấu nhất định khó ăn."
Yến Dương liếm môi, "Không phải, rất ngon, tuy rằng kinh khủng chút."
La Minh hồ đồ, "Nhưng là mọi người không phải vừa nói tiêu chảy sao?"
Sắc mặt tối sầm, bọn họ rất ăn ý né tránh không đáp.
Yến Dương giật tay chân, kỳ quái nói: "Tuy lăn qua lăn lại một đêm, thế nhưng tôi tuyệt không thấy mệt, ngược lại tinh thần rất tốt!"
Bị Yến Dương nhắc nhở, bọn Tiêu Xuân Thu mới chú ý vấn đề này, đúng rồi, theo lý hẳn là bò dậy không nổi mới đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491320/quyen-10-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.