Tắm xong dược thủy, Huyền Huyễn cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, linh đài thanh minh, trong nháy mắt đó, tựa hồ đặt mình vào khu rừng rộng lớn tràn ngập dưỡng khí, có cảm giác linh hồn bị tinh lọc.
Cậu không thể tin được, thật không ngờ độc trùng này cư nhiên có công hiệu như vậy, thế nhưng ngẫm lại bọn Tiêu Xuân Thu sẽ bị tiêu chảy, hơn nữa vô cùng có thể là khi làm được phân nửa phải chạy đi WC, cậu đã nhịn không được nở nụ cười, cười không hảo ý.
"Tiểu Nguyệt cười gì? Nhìn rất giả?" Rốt cục rửa chén xong Nguyệt Vũ đi ra đã thấy cậu mặt mày rạng rỡ.
"Đang nghĩ cảnh bi thảm của bọn Tiêu Xuân Thu."
Nguyệt Vũ cũng không khỏi ha ha nở nụ cười.
"Qua cho tôi ôm một cái."
"Tôi chưa tắm, trên người toàn mùi khói dầu."
"Không sợ."
"Chờ tôi tắm xong sẽ cho Tiểu Nguyệt ôm đủ." Nguyệt Vũ kiên trì.
Nhìn bóng lưng Nguyệt Vũ vào phòng tắm, Huyền Huyễn chống đầu, từ trên giường đứng dậy, cũng theo vào.
Thấy cậu vào, Nguyệt Vũ không giải thích được hỏi: "Tiểu Nguyệt có việc gì?"
"Không việc gì."
Nguyệt Vũ hồ nghi, không biết Huyền Huyễn tính làm gì.
"Lẽ nào Tiểu Nguyệt muốn nhìn mỹ nam xuất dục?"
"Biến, cái gì mỹ nam xuất dục?" Huyền Huyễn xì một tiếng.
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Lẽ nào Tiểu Nguyệt không cho tôi là mỹ nam?"
Huyền Huyễn nâng cằm anh, nhìn một hồi, "Sao không phải mỹ nam, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491318/quyen-10-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.