Nguyệt vũ xoay cổ, giật nhẹ quần áo trên người, có chút không thói quen trang phục tùy tiện như vậy, nhìn cứ như nông dân.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta vì sao mặc thành vậy?" Nguyệt Vũ không được tự nhiên hỏi.
Một thân vải bố tông xanh, đội mũ che nắng Huyền Huyễn vẻ mặt thanh thản, "Mặc vậy không bắt mắt cũng không nghèo kiết, không dễ bị người chém."
Nguyệt Vũ lại kéo quần áo trên người, "Tôi lần đầu mặc đồ như vậy."
Huyền Huyễn thấy anh cả người không được tự nhiên, nói: "Rất khó chịu sao? Khó chịu thì đổi lại."
"Không phải khó chịu, chỉ là nghĩ có gì là lạ."
"Thói quen là được, đi thôi."
"Đi đâu?"
Tách khỏi bọn Thượng Quan Hiên, Huyền Huyễn kéo anh đi mua mấy đồ địa phương và hai cái mũ, không biết tính làm gì.
"Đi Côn Minh chơi."
"Côn Minh?"
"Đúng vậy, Xuân thành Côn Minh của thiên khí thường như nhị tam nguyệt, hoa chi bất đoạn tứ thì xuân [1]," Huyền Huyễn phấn chấn mua giới thiệu du lịch ở sạp bên đường, "Khó được ra ngoài một lần, chơi xong rồi về, thuận tiện mua một số trang sức cho Tiểu Khả, miễn bị em ấy mắng."
"Tiểu Nguyệt thật là người anh tốt." Nguyệt Vũ tự đáy lòng nói.
Huyền Huyễn chớp mắt, "Lẽ nào tôi không phải người yêu tốt?"
Nguyệt Vũ cười khẽ, "Phải, sao không phải."
"Anh không vội về? Bệnh viện không vấn đề?"
"Không sao, nói một tiếng với viện trưởng là được."
"Lần đầu thấy có người làm bác sĩ tự do như anh." Huyền Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491073/quyen-8-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.