"Chúng ta có nên chờ ông chú tới rồi về?" Tiểu Thường nói giỡn.
Tiêu Xuân Thu cười ha hả nói: "Nếu như ông chú thẹn quá thành giận bão nổi, chúng ta chẳng phải tiêu?"
"Sợ gì, nhiều người."
Tống Tiếu Ngự làm bộ ôm cổ Tiểu Thường, cười nói: "Chờ ông chú chỉ là mượn cớ, tôi thấy cậu là vui đến quên trời quên đất, không muốn về."
Bị chọc thủng Tiểu Thường hắc hắc, thân thiết ôm Tống Tiếu Ngự, "Chúng ta đi chơi rồi về."
Tống Tiếu Ngự gõ đầu Tiểu Thường, hỏi Thượng Quan Hiên: "Ý cậu thế nào?"
Thượng Quan Hiên nhiều ít có chút trách nhiệm, chần chờ nói: "Chúng ta ra ngoài cũng có một thời gian, hơn nữa mang theo quan tài hồng ngọc này không tiện."
"Lo lắng của cậu cũng đúng." Tống Tiếu Ngự xoa đầu Tiểu Thường, "Lần sau chúng ta xin nghỉ đi chơi."
Tiểu Thường cười hì hì nói: "Xin nghỉ? Nói một tiếng với ông chú là được, sao phải sợ chú ấy không đáp ứng? Tiền trảm hậu tấu không thành vấn đề."
Bọn Tiêu Xuân Thu nở nụ cười. (Đáng thương ông chú Hồ, câu uy hiếp thường đọng bên mép "Chú giáng chức các cháu" thật không tác dụng, im lặng...)
Huyền Huyễn nói: "Các anh về trước đi, tôi và Nguyệt Vũ phải dừng ở đây vài ngày."
Tiêu Xuân Thu bát quái hỏi: "Cậu tính làm gì? Sẽ không định về cướp Cún Đen đi?"
Huyền Huyễn cười quỷ dị, "Về cướp? Tôi là kẻ ngu như vậy sao? Ha hả!"
Mọi người không hiểu ra sao, hồ nghi không ngớt, thế nhưng thấy Huyền Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491070/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.