Nhìn Huyền Huyễn tựa trên người Nguyệt Vũ như ngủ say lại như chợp mắt, Tiêu Xuân Thu rất hưng phấn, khó được thấy cậu không phòng bị như vậy, thật muốn nhéo một cái, đáng tiếc không có can đảm.
Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu rục rịch, thình lình nói: "Tôi khuyên cậu sớm hết hy vọng, cậu cho Nguyệt Vũ là vô hình, cho dù Nguyệt Vũ không ngăn cản, cậu có thể bảo chứng Huyền Huyễn không biết cậu làm gì, muốn người không biết trừ khi đừng làm, Huyền Huyễn không phải dễ chọc, cậu bị thiệt còn ít sao."
Tiêu Xuân Thu thoáng cái im lặng, nếu như Huyền Huyễn biết mình thừa dịp cậu ấy nguyên thần xuất khiếu mà phi lễ, bảo đảm thả quỷ truy sát, lúc đó nhất định chết rất khó coi! Ngẫm lại đã thấy kinh khủng!
Nghe vậy, Nguyệt Vũ đang toàn lực chăm sóc Huyền Huyễn ngẩng đầu không giải thích được nhìn Thượng Quan Hiên, không rõ anh vì sao nói những lời không hiểu ra sao.
Thượng Quan Hiên lạnh lùng quay đầu, sờ tiểu hồ ly rúc bên cạnh.
Chống lại ánh mắt nghi vấn của Nguyệt Vũ, Tiêu Xuân Thu sờ mũi, cười gượng, giả vờ giả vịt học Thượng Quan Hiên sờ tiểu hồ ly, vì sóc chuột ngủ cạnh, Tiêu Xuân Thu không biết vô ý hay hữu ý, bàn tay sờ tiểu hồ ly lại sờ lên đầu nó, bất hạnh bị cứu tỉnh sóc chuột nổi giận, nhìn chuẩn ngón tay Tiêu Xuân Thu mà cắn, không yên lòng Tiêu Xuân Thu thoáng cái, "Ôi!"
Tuy không đau, thế nhưng tổn hại mặt mũi, Tiêu Xuân Thu nhướng mày, tính nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491068/quyen-8-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.