Đoàn tàu chậm rãi đi tới, cái bóng đen kịt thường từ ngoài cửa sổ chợt lóe mà qua.
Nguyên thần xuất khiếu tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, cho dù linh lực cao thâm như Huyền Huyễn cũng thấy mệt, giường nằm tuy nhỏ, nhưng có một thứ mùi nói không nên lời, bất quá mệt cực Huyền Huyễn không bị ảnh hưởng gối lên chân Nguyệt Vũ ngủ say.
Nguyệt Vũ ôn nhu vuốt ve mặt cậu, hôm nay Tiểu Nguyệt nhất định mệt mỏi, nói chuyện với mình đều có thể ngủ.
Anh từ hành lý lấy ra áo khoác đắp lên người Huyền Huyễn, sau đó đắp chăn, Huyền Huyễn vô thức cọ cọ áo khoác, vươn tay gãi mặt, lẩm bẩm một tiếng.
Hành động như mèo con này khiến anh vô thanh cười cười, ngón tay thon dài gãi nhẹ cổ cậu, Huyền Huyễn thoải mái thở dài một tiếng, Nguyệt Vũ cười trộm, thật giống mèo con!
Nhìn giờ, hiện tại mới 10 giờ, còn sớm, Nguyệt Vũ không buồn ngủ, lấy điện thoại vừa lên mạng, vừa cách một hồi cúi nhìn Huyền Huyễn ngủ ngon không.
Tuy là đoàn tàu buổi tối, dưới tình huống bình thường hành khách sẽ lựa chọn ăn xong cơm tối mới lên xe, thế nhưng nhân viên phục vụ không buông tha bất luận cơ hội gì có thể kiếm tiền, dẫn theo một rổ đồ ăn vặt chào hàng.
"Thưa ngài, cần chút gì không?"
Nguyệt Vũ khoát tay.
Nhân viên phục vụ lần đầu thấy mỹ nam tử mang theo ưu nhã cổ điển như Nguyệt Vũ, trong thời gian ngắn tim đập có chút gia tốc, nhịn không được nhìn nhiều vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491075/quyen-8-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.