"Quái vật? Quái vật gì?" Hàn Vũ vội vàng hỏi.
Sở Hoàn hồ nghi liếc nhìn Hàn Vũ lời mang hưng phấn, "Anh thật giống như cao hứng?"
Hàn Vũ xoa tay, "Có thể khiến cậu và La Minh sợ nhất định là giống chưa gặp, đáng giá nghiên cứu."
Nghe vậy, Sở Hoàn và La Minh không khỏi đầu đầy hắc tuyến, biến thái này!
Trần Nặc như gặp quỷ nhìn Hàn Vũ, "Anh còn muốn nghiên cứu?! Anh không sợ bị ăn sao?"
Hàn Vũ không nhận ra Trần Nặc, "Cậu là ai?"
"Trần Nặc, hợp tác của La Minh." Đường Vân nói, "Kỳ quái, anh hẳn gặp qua cậu ấy."
Hàn Vũ nhức đầu, "Đã quên."
La Minh đáp vai Đường Vân, bĩ cười nói: "Trong mắt Hàn đại pháp y chỉ có cậu, hơn nữa cảm giác tồn tại của tiểu tử này quá yếu, không nhận ra cũng là bình thường."
Hàn Vũ phất dao thủ thuật, uy hiếp: "Lấy móng vuốt của cậu ra."
"Thiết!" La Minh phẫn nộ buông tay.
Hàn Vũ lập tức kéo Đường Vân đến cạnh, như lão gà mái hộ vào lòng.
Đường Vân nóng mặt, khẽ gọi: "Anh phát điên cái gì!"
Hàn Vũ không chút khách khí nói: "Tên này là một lưu manh, không giống quân tử Sở Hoàn."
La Minh khóe miệng co quắp, "Anh trong mắt có thỉ, thấy ai đều là thỉ."
Trần Nặc chỉ trích: "La Minh, cậu nói chuyện sao thô tục vậy!" Sau đó lại giật mình trừng Đường Vân và Hàn Vũ thân mật, nghiêm túc mà đau lòng nói: "Hai người đoạn tụ là sai."
"Quan cậu đánh rắm!" La Minh mắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491042/quyen-7-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.