Hàn Vũ ngồi phía sau Đường Vân, bị anh áp phải, đầu đụng vào bàn, đau đến chảy nước mắt, cũng cố nhịn xuống, vội vàng nâng Đường Vân dậy, "Sao vậy? Sao vậy?"
Đường Vân run môi, chỉ gầm bàn nói: "Ở đó có gì, cái đuôi thật lớn!"
Hàn Vũ thấp người nhìn lại, "Đâu có gì?"
Đường Vân tỉnh táo, cũng nói lưu loát, "Dưới gầm."
"Dưới gầm?"
Hàn Vũ đôi khi là một kẻ ngốc lớn gan, đại khái nhìn quen người chết, không có gì sợ, Đường Vân chưa kịp ngăn cản, anh đã bất chấp tất cả chui xuống.
Đường Vân rất bất đắc dĩ, cái tên này tựa hồ không biết sợ là gì.
Anh đang tính bò vào, Hàn Vũ vừa quỷ gọi, vừa bò ra.
"God! Cái quỷ gì! Ánh mắt thật lớn!"
Một câu tương đồng, khiến Đường Vân nhất thời nở nụ cười.
Hàn Vũ lau mặt, "Suýt nữa bị dọa ngất." Anh trái phải nhìn, tóm một con dao nhọn làm vũ khí, chuẩn bị bò vào nhìn rõ.
Đường Vân kéo anh, "Đừng vội, đẩy bàn ra là được."
Hàn Vũ nhìn thoáng một bàn máy móc thực nghiệm, "Quá nặng, vừa nãy nhìn qua, thứ đó bị khóa."
"Bị khóa? Vậy có thấy là thứ gì không?"
"Không, nó thấy tôi tựa hồ còn sợ hơn tôi thấy nó."
"Cẩn thận thì hơn."
"Cẩn tuân phu nhân phân phó." Lúc này, Hàn Vũ không quên sinh động bầu không khí.
Đường Vũ dùng chân đá, "Nói thêm câu nữa, tôi đá chết anh!"
"Sư tử Hà Đông!"
"Nghiêm túc đi!"
"Tôi rất nghiêm túc!"
Gầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491041/quyen-7-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.