Trong nhà rất loạn, có thể so với bão tố ghé thăm.
"Đồ sộ! Các cậu không phải đại chiến một trăm hiệp với rắn mối đi?" Hàn Vũ nói giỡn.
Sở Hoàn, La Minh không được tự nhiên khái một tiếng, Trần Nặc khờ dại nói: "Không phải, kỳ thực đại bộ phận là bọn tôi biến thành vậy."
"Các cậu làm gì?"
"Cứu hai người, tìm cơ quan." Sở Hoàn trả lời ngắn gọn hữu lực.
"Ừ, ừ." La Minh gật đầu.
Hàn Vũ nói thầm: "May mà không phải nhà tôi, bằng không để tôi thu dọn, muốn chết đều có."
La Minh cười hắc hắc, đang tính nói gì, đột nhiên cứng lại.
Đường Vân thuận theo ánh mắt, cũng cứng còng.
Trần Nặc trước lui đến sau La Minh, Hàn Vũ ha ha nở nụ cười hai tiếng, "Thực xấu!"
Đường Vân chưa từng thấy sinh vật xấu xí thế này, mặc dù có tâm lý chuẩn bị, thế nhưng vẫn bị dọa ngã, trách không được ba người Sở Hoàn dọa thành vậy.
Như Sở Hoàn hình dung, rắn mối chiếm giữ cầu thang dài chừng 2 mét, kéo một cái đuôi tráng kiện, biểu bì bao trùm quanh thân diễn sinh màu lục, vảy dài ở cổ, lưng hình thành từng lớp xếp chồng, bụng có hai móng vuốt rất dày, kinh khủng nhất là đầu, liếc mắt nhìn thoáng nghĩ là hai cái đầu biến dị gien, thế nhưng nghiêm túc nhìn lại, chỉ là một cái đầu từ giữa nứt ra hai bên, ở đó có thể thấy rõ huyết quản liên tiếp, mỗi nửa đầu còn mọc ra một con mắt thật lớn cùng nửa cái miệng.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491043/quyen-7-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.